Thân thể dong dỏng cao ngất đứng sừng sững trên những cái rương đang chất đống. Hắn dùng ánh mắt vững vàng, ẩn chứa một lưỡi đao sắt bén nhìn xuống Trịnh Thu. Đứng chắp tay, quần áo trên người hắn không gió tự bay, dường như có một luồng khí thế đang lan tràn ra từ người hắn.
Khuôn mặt cương nghị như đao gọt xuất hiện một nụ cười lạnh lùng, ngạo nghễ. Địa bàn của anh tôi làm chủ. Đó mới gọi là bá khí! Giờ khắc này, vẻ trang nghiêm của hắn làm cho người ta có một cảm giác hắn như bá chủ hạ phàm, uy chấn thập phương.
Tất cả mọi người đột nhiên cảm thấy thân thể của kẻ mà mình đang bao vây dường như trở nên cao to hơn...
Tất cả bị khí thế ảnh hưởng. Đôi mắt của Trịnh Thu đột nhiên co rút lại, hừ lạnh một tiếng, ánh sáng lạnh lóe lên trong đôi mắt. Bước tới một bước, y nói:
- Từ xưa tới nay chưa có ai có thể làm chủ ở địa bàn của tao, mày cũng không ngoại lệ.
Tiêu Dương cười khẽ, liếc xéo Trịnh Thu, gằn từng chữ một:
- Làm cho người ta không có sức ngăn cản, có thể làm những chuyện mà người khác không thể, đó đó mới là khí phách!
- Nổ súng!
Lúc này, Trịnh Thu không tiếp tục để ý quá nhiều. Tên Tiêu Dương trước mặt này mặc dù chưa ra tay, thế nhưng trong mơ hồ lại tạo cho Trịnh Thu một sức ép rất lớn. Dường như, trước mặt có một ngọn núi lớn đang ép tới, điều này làm cho y suýt chút nữa đã không thở nổi.
Y quả quyết hạ lệnh nổ súng.
Rầm rầm!
Những kẻ cầm súng xung quanh còn chưa kịp phản ứng, bên tai đã truyền tới những tiếng nổ đinh tai nhức óc. Bóng người của Tiêu Dương chìm xuống như vật nặng nghìn cân. Hai chân dẫm một cái, ngay lập tức, vô số chiếc rương dưới người bay ra bốn phương tám hướng. Chúng như những cây búa bị ném bay ra ngoài, tốc độ và uy thế rất đầy đủ!
Ầm ~~~
Mỗi cái rương to lớn trực tiếp nện lên cơ thể một người, những tiếng gào thét rên rỉ không ngừng vang lên xung quanh!
Ầm!
Lúc này, tâm thần của Ba Tụng chấn động mạnh, sau khi Trịnh Thu sử dụng đao gió cắt đứt một cái rương đang bay tới, súng trong tay Ba Tụng lập tức vang lên một tiếng vang thật lớn.
Bóng người của Tieu Dương đột nhiên nghiêng ra sau một cái, ngay sau đó, những tiếng súng không ngừng vang lên.
Xung quanh không ngừng có tiếng gào thét rên rĩ, Ba Tụng chỉ còn cách không ngừng nổ súng mới có thể che giấu nỗ sợ trong lòng mình. Tất nhiên, nếu như không có Trịnh Thu bên cạnh, sợ rằng Ba Tụng đã sớm quay đầu bỏ chạy khi nhìn thấy cảnh Tiêu Dương đá bay những cái rương ra bốn phương tám hướng.
- Tiếng súng?
Giờ phút này, ở một nơi bên ngoài trăm thước của kho hàng “Bắc sáu bảy”, Bạch Húc Húc chợt giật mình trong lòng một cái!
Rút ra một khẩu súng, sắc mặt hơi thay đổi, y tự hỏi:
- Chẳng lẽ đại ca bị phát hiện?
- Ai đó?
Một tiếng quát to vang lên!
Bạch Húc Húc liếc mắt nhìn sang. Lúc này, có một tên đàn ông vác rương đang nhìn về phía y đang ẩn nấp, hơn nữa, tay phải của người này nhanh chóng vươn tới hông.
Bằng!
Bạch Húc Húc phản xạ có điều kiện, giơ súng lên rồi nổ súng!
Người kia lập tức ngã xuống.
Tiếng súng trong trẻo này như một tần số nổ vang tận trời. Giờ phút này, có không ít người trong phạm vi trăm thước của kho hàng “Bắc sáu bảy” trở nên căng thẳng thần kinh.
Soạt soạt soạt!
Từng người từng người một rút súng ra.
- Cảnh sát!
- Cảnh sát tới rồi!
Trông gà hoá cuốc!
Mặc dù còn chưa nhìn thấy cảnh sát, thế nhưng thần kinh của tất cả mọi người đã trở nên vô cùng căn thẳng. Đồng thời, có mấy bóng người đang tới gần chỗ ẩn thân của Bạch Húc Húc.
Bằng! Bằng! Bằng!
Bạch Húc Húc vội vàng lui ra phía sau vật ẩn thân gần đó. Đồng thời hỏa lực trên tay y toàn lực đánh ra, liên tục nổ ba phát súng.
Bằng!
Bằng!
Tiếng súng vang lên khắp nơi...
Bạch Húc Húc bị mấy khẩu súng ép tới mức không ngẩng đầu lên được cho nên chỉ có thể tạm thời né tránh, phải dựa lưng vào một thùng container. Chẳng qua, sắc mặt của y lúc này chẳng có chút lo sợ nào, ngược lại, mặt y lại đầy vẻ hưng phấn!
Mơ hồ còn có cả kích động!
Bắn nhau!
Đây là cảnh tượng y vô cùng khát vọng được trải qua.
Con người sống một đời, thế nào cũng phải trải qua những chuyện kích thích.
Cảm xúc mạnh mẽ lập tức tản ra!
Cảnh tượng thế này làm cho máu trong người Bạch Húc Húc sôi lên sùng sục!
- Đám cháu con rùa, lại dám lấy nhiều hiếp ít!
Bạch Húc Húc nắm chặt khẩu súng trong tay. Ngẩng đầu lên, bóng người y chợt nhảy một cái. Y đã leo lên một chỗ cao. Hít vào một hơi thật sâu, cơ thể y nhảy qua một bên. Ánh sáng liên tục lóe lên từ họng súng, viên đạn liên tục trúng mục tiêu. Trong nháy mắt, ba người của phe đối phương đã mất mạng.
- Ha ha! ! Có ngon thì tới đánh một trận với tiểu gia!
Bạch Húc Húc nhanh chóng thay đạn, đột nhiên, cơ thể y lẩn qua một bên.
Địa hình của khu vực bến tàu thật sự rất phức tạp, chỗ nào cũng có những container chướng ngại vật, cho nên, muốn ẩn núp một người là chuyện rất dễ dàng. Bạch Húc Húc chỉ có một mình cho nên mục tiêu không lớn, mượn nhờ địa hình, y bắn nhau vô cùng vui vẻ, cảm xúc mãnh liệt không ngừng dâng lên.
Đương nhiên, mặc dù cảm xúc trong lòng rất mãnh liệt, thế nhưng, trừ những người bị giết lúc đầu ra, trên căn bản, Bạch Húc Húc toàn là phe bị đè lên đánh, y phải liên tục che giấu cơ thể mình.
Song quyền khó địch nổi bốn tay!
Bằng! Bằng! Bằng! Bằng! Bằng! Bằng!
Rất nhanh, xung quanh không ngừng vang lên tiếng súng, áp lực mà Bạch Húc Húc phải đối mặt đã giảm đi rất nhiều.
- Thường Lỗi, cuối cùng thì anh cũng chịu ra tay!
Bạch Húc Húc mắng thầm một tiếng. Cầm khẩu súng trong tay, y hạ thấp cơ thể xuống rồi một lần nữa hăm hở xông lên.
Bắt đầu phản kích!
Hơn nữa, rất nhanh sau đó, Bạch Húc Húc phát hiện người phát động công kích không phải chỉ mình đám người Thường Lỗi. Có một đám cảnh sát hình sự vũ trang đầy đủ đang ép tới gần bên này.
Đám người Lam Hân Linh, Uông Hùng Dương đã chạy tới.
Tiếng súng bên ngoài càng ngày càng dày đặc, bên trong kho hàng, tiếng súng cũng không ngừng vang lên!
Bóng người của Tiêu Dương càng ngày càng lui ra phía sau, lúc này, hắn đang núp phía sau một thùng chứa hàng. Hội Hắc Sơn và quân Ba Kích tập trung toàn bộ hỏa lực tấn công về phía này, đồng thời, bọn họ ép sát tới từng bước từng bước một...
Phía xa.
Trịnh Thu u ám nhìn về phía trước. Những tiếng súng bên ngoài không ngừng truyền tới tai y, y biết rõ mọi chuyện không ổn, thế nhưng, lúc này y không có cách nào chiếu cố nhiều hướng được. Y cần phải nhanh chóng giải quyết chướng ngại bên trong kho hàng, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất mang số hàng này ra ngoài. Đương nhiên, y cũng sẽ âm thầm chuồn ra bên ngoài!
Vì vậy, Trịnh Thu không quá để ý tới đám cảnh sát bên ngoài, việc mà y quan tâm nhất lúc này là có thể nhanh chóng tiêu diệt Tiêu Dương hay không.
Hỏa lực mở ra hết mức!
Khi mọi người cách chỗ ẩn nấp của Tiêu Dương chỉ còn ba, bốn mét...