Ba Tụng không nhin được giơ ngón tay cái lên rồi nói:
- Trịnh tiên sinh quả nhiên là cáo già xảo quyệt!
“... ...”
Trịnh Thu không nói gì nhìn Ba Tụng, y biết Ba Tụng không phải đang chửi xéo y. Có điều, tiếng Trung của tên này không quá giỏi, cho nên không phân biệt được cáo già xảo quyệt và nhìn xa trông rộng.
- Không chỉ là cáo già xảo quyệt, bây giờ y còn cá mè một lứa, cấu kết nhau làm bậy nữa.
Một giọng nói lắc lắc lư lư vang lên trong bầu trời, giọng nói này mang theo bảy phần lười biếng và ba phần tán dóc.
- Ai đó?
Đôi mắt Trịnh Thu chấn động mạnh, nhanh chóng xoay người qua một bên, ngay sau đó, con ngươi của y đột nhiên co lại.
Không có ai!
Đây là lúc quan trọng nhất trong vụ giao dịch, bất cứ động tĩnh nào cũng sẽ làm cho thần kinh Trịnh Thu trở nên căng thẳng, huống chi là một giọng nói xa lạ đột nhiên vang lên như vậy.
Ánh mắt như bó đuốc của y quét nhìn bốn phía kho hàng, thế nhưng y vẫn không nhìn thấy bất cứ bóng dáng xa lạ nào.
Lúc này, Ba Tụng cũng rút súng ra, cảnh giác nhìn xung quanh rồi nghi ngờ hỏi:
- Trịnh tiên sinh, chẳng lẽ chúng ta đều nghe sai?
Trịnh Thu híp mắt lại thành một đường, một lúc lâu sau, y mở miệng nói với không khí:
- Đi ra đi!
Không có ai đáp lại!
Việc vận chuyển vẫn còn tiếp tục, thần kinh của Trịnh Thu không hề buông lỏng, y tiếp tục nhìn xung quanh. Có điều, khi tầm mắt của Trịnh Thu đang tập trung tìm kiếm vị trí của giọng nói xa lạ kia, y không phát hiện ra một điều, đó là thỉnh thoảng lại có người của hội Hắc Sơn im hơi lặng tiếng, không một tiếng động ngã xuống...
Trước khi giải quyết Trịnh Thu, hắn phải diệt trừ những trở ngại nhỏ xung quanh trước.
Với Tiêu Dương, những người bình thường này không có chút uy hiếp nào. Có điều, khi đám người này dùng phương thức bắt rùa trong hũ bao vây lại, khi súng máy có uy lực mạnh mẽ nhắm vào người hắn, sợ rằng cả hắn cũng khó có thể đối phó.
Ầm! Ầm! Ầm!
Những bóng người lần lượt ngã xuống...
- Có kẻ địch!
Rốt cuộc cũng có người phát hiện điểm khác lạ, hô to theo bản năng.
- Tất cả đề phòng!
Trịnh Thu cũng quát to một tiếng, ánh mắt lạnh lùng của y quét nhìn phía trước.
Lúc này, toàn bộ kho hàng đang chìm vào bầu không khí vắng lặng. Thậm chí, ngay cả những người phụ trách việc vận chuyển cũng đã ngừng động tác của mình lại...
- Trịnh đại thiếu gia, thật ra thì anh đâu có cần khẩn trương tới vậy.
Giọng nói lắc lư phân tán kia lại xuất hiện, lần này, nó vang lên sau lưng Trịnh Thu.
Vèo!
Trịnh Thu chợt quay đầu lại. Giờ phút này, trên những rương hàng phía trước, đột nhiên có một bóng người đang ngồi trên đó, tên này đang cười tủm tỉm nhìn y...
- Mi là...
Trịnh Thu cảm thấy bóng người này rất quen mắt, một lúc lâu sau, y giật mình lên tiếng:
- Tiêu Dương?
Mặc dù hai người đã giao đấu vài lần. Có điều, tới tận lúc này, hai người mới chính thức gặp mặt, trước đó, Trịnh Thu chỉ nhìn thấy Tiêu Dương trong ảnh mà thôi.
Tiêu Dương cười khẽ một tiếng rồi nói:
- Không ngờ Trịnh đại thiếu gia lại có thể nhận ra một nhân vật nhỏ như tôi, tôi thật sự cảm thấy rất vinh hạnh đó!
Vẻ lạnh lùng hung ác thoáng qua đôi mắt Trịnh Thu!
Cơn tức tăng lên!
Có một số việc, y đã điều tra rõ ràng từ sớm.
Người lẻn vào tập đoàn Hắc Sơn, người làm cho phòng thí nghiệm chế thuốc bị lộ ra ánh sáng chính là Tiêu Dương!
Người ba lần bảy lượt phá hỏng kế hoạch của mình là Tiêu Dương!
Người giết Trương Tiều, phát hiện phòng bí mật trong tập đoàn Hắc Sơn, làm cho y mất hết danh dự là Tiêu Dương!
Ngay lúc này, người xuất hiện khi bản thân y sắp thuận lợi xuất hàng, hoàn thành vụ giao dịch vẫn là Tiêu Dương!
Tiêu Dương! Tiêu Dương! Tiêu Dương!
Trong lòng Trịnh Thu, y vô cùng căm ghét cái tên này, y hận không thể chém chủ nhân của cái tên này thành muôn mảnh!
Bây giờ, Tiêu Dương xuất hiện trước mặt Trịnh Thu, y có thể nhịn xuống không lập tức ra tay đã nói rõ sức chịu đựng của y mạnh hơn người bình thường rất nhiều!
Trong đầu y chỉ còn sót lại một ý nghĩ duy nhất...
Thiên Đường có lối mi không đi, Địa Ngục không cửa mi lại vào!
Trịnh Thu từ từ bước tới mấy bước, lạnh lùng nhìn Tiêu Dương, ánh mắt chứa đầy sát cơ, cười lạnh nói:
- Tiêu Dương, trước đó quả thật tao đã xem thường mày, cảnh sát Minh Châu không tìm được chỗ này, thế mà mày lại có thể tìm thấy.
Tiêu Dương cười ha ha, ngồi trên cái rương, nói:
- Bên ngoài mưa to gió lớn cho nên tôi vào đây tránh mưa, chắc Trịnh đại thiếu gia sẽ không trách móc đúng không.
- Không đâu.
Trịnh Thu híp mắt lại, ngừng chân, y nói:
- Nếu đã vào, vậy thì hãy an nghỉ ở chỗ này luôn đi!
Một tíc tắc này, xung quanh có vô số người xuất hiện, những người này rối rít chĩa súng về phía Tiêu Dương- kẻ dang ngồi nhàn nhã trên những cái rương. Không khí toàn trường lập tức trở nên vô cùng lạnh lẽo.
- Tao nói rồi, đây là địa bàn của tao!
Trịnh Thu cười lạnh mở miệng nói:
- Chỉ có thể nghe theo lời tao, ai vào trong này đều phải chết!
Sát cơ tăng lên!
Địa bàn của tao, phải nghe tao!
Đây là quy tắc do Trịnh Thu đặt ra! Nó cũng là luật sắt!
Tiêu Dương liếc mắt nhìn Trịnh Thu, cười khẽ một tiếng, bóng người từ từ đứng lên, nói:
- Xuất hiện trong địa bàn của anh thì phải nghe theo lời anh, câu này quá bình thường!
Tiêu Dương đứng chắp tay, cười tủm tỉm nói:
- Địa bàn của anh, anh phải nghe lời tôi, đó mới là ngang ngược!