Rung động! Lực lượng được thể hiện ra làm cho mọi người không tưởng tượng nổi. Trong phút chốc, lực lượng này đã làm rung động tất cả mọi người, ai cũng đờ dẫn nhìn hết thảy mọi thứ.
Nhất là khi Trịnh Thu dùng chiêu Bạo Phong Long Quyển. Trong mắt mọi người, bọn họ cứ như đang xem một bộ phim khoa học viễn tưởng vậy, xung quanh đều là những khung cảnh huyền huyễn tới mức khó tin!
Kết quả tạo thành càng làm cho bọn họ trợn mắt há hốc mồm.
Bốn gã Chúc Tính giả toàn bộ ngã xuống đất, không thể động đậy, sợ rằng đang chín chết một sống, thiếu chút nữa đã mất mạng tại chỗ. Cạch!
Bóng người của Trịnh Thu từ từ rơi xuống đất. Ánh mắt của y vẫn lạnh lùng như cũ, thế nhưng, ánh mắt của y lúc này đã sắc bén hơn trước gấp trăm lần. Liếc nhìn Tùng Mộc Tiểu Tuyền, khóe miệng hơi nhếch lên, giọng nói lạnh lẽo vang vọng của y lại vang lên:
- Tôi nói rồi, đây là địa bàn của tôi.
- Ở địa bàn của tôi thì phải nghe theo lời tôi.
Trịnh Thu lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước, khuôn mặt mang theo nụ cười lạnh lẽo, nói:
- Anh nghe có hiểu không?
Bịch! Bịch!
Chân Tùng Mộc Tiểu Tuyền không ngừng run rẫy, liên tục lui ra sau vài bước.
Ánh mắt y đầy vẻ khó tin không thể che giấu được. Y vừa sợ hãi, vừa kinh hồn nhìn bốn tên Chúc Tính giả thuộc tính “Ẩn” đang nằm trên mặt đất.
Toàn quân bị diệt!
Năm tên Chúc Tính giả, có lẽ đã là một phần ba lực lượng mạnh nhất của hội Nhẫn Đao, không ngờ tối hôm nay lại chết sạch trong bến tàu Ngoại Nhất ở Minh Châu, Viêm Hoàng.
Giờ khắc này, sau khi kinh hãi xong, mắt Tùng Mộc Tiểu Tuyền đều là vẻ hối hận, ăn năn!
Y xung phong nhận việc vượt biển tới đây, tự mình nhận lấy trách nhiệm này. Vốn tưởng rằng có thể gánh trọng trách khơi mào giúp hội Nhẫn Đao sống dậy, không ngờ lại thất bại thảm hại! Y càng hối hận hơn là hội Nhẫn Đao vốn đã đưa cho y số tiền đủ để mua nhóm hàng đặt trước. Thế nhưng, y bị lòng tham che mờ mắt, y muốn không làm mà hưởng, y muốn kiếm bộn một mớ!
Lỡ một bước chân thành thiên cổ hận!
Ầm!
Hai đầu gối của Tùng Mộc Tiểu Tuyền nặng nề quỳ trên nền đất, ánh mắt mang theo vẻ sợ hãi, y nhìn Trịnh Thu đang từng bước từng bước một tới gần. Quỳ sụp xuống đất, y hoảng sợ mở miệng:
- Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Tôi đưa tiền, tôi sẽ đưa tiền!
Đê tiện!
Trong lòng Trịnh Thu chỉ còn lại duy nhất một chữ này. Sát cơ lóe lên trong mắt, đối với kẻ muốn chơi chiêu đen ăn đen với mình, Trịnh Thu tuyệt đối không chó chút thương hại, không có chút nể tình nào.
Từng tước từng bước tới gần...
Tùng Mộc Tiểu Tuyền quỳ trên mặt, không ngừng lui ra sau, sau đó y điên cuồng rống to với nhóm người bên cạnh mình:
- Baka! Nổ súng! Nổ súng mau!
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!
Từng cơn gió sắc bén xẹt qua cổ họng, đám người này còn chưa kịp giơ súng lên đã toàn bộ ngã xuống đất.
Một khi nổ súng, sẽ dẫn cảnh sát tới đây, Trịnh Thu không muốn chuyện này xảy ra.
- Không!!
Con ngươi của Tùng Mộc Tiểu Tuyền trợn to hết mức, ánh mắt đầy vẻ kinh hãi. Y muốn tránh thoát những cơn gió sắc bén trước mặt, thế nhưng, y chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng cắt đứt cổ họng mình.
PHỐC!
Máu tươi văng tung tóe.
Bóng người đang quỳ của Tùng Mộc Tiểu Tuyền cứng đờ rồi ngã sang một bên.
Mùi máu tanh tràn ngập bốn phía, cả nhà kho chìm vào yên tĩnh, một lúc sau...
Trịnh Thu từ từ xoay người lại nhìn Ba Tụng, khuôn mặt đã khôi phục vẻ nho nhã trước đó, nhìn chẳng khác gì một thư sinh yếu đuối. Khẽ mỉm cười, y nói:
- Tướng quân Ba Tụng, hiện tại, đã không có ai quấy rầy chúng ta giao dịch.
Ba Tụng giật mình một cái rồi tỉnh hồn lại, vội cười một cái rồi không ngừng gật đầu.
Trước đó, khi buôn bán với Trịnh Thu, mặc dù Ba Tụng không xem thường Trịnh Thu, thế nhưng, Ba Tụng tuyệt đối sẽ không xem trọng y. Thế nhưng, lúc này đây, Ba Tụng lại vô cùng kính sợ Trịnh Thu.
Hai người một lần nữa trở lại trước bàn, tình thế lúc này đã thay đổi rất vi diệu. Trên căn bản đều là Trịnh Thu mở miệng, Ba Tụng thì đồng ý mọi thứ, cuối cùng, Trịnh Thu mỉm cười đưa tay ra rồi nói:
- Tướng quân Ba Tụng, hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!
Ba Tụng vội vàng gật đầu, cười ha ha một tiếng, y lập tức nắm tay Trịnh Thu rồi nói:
- Hữu nghị giữa quân Ba Kích và hội Hắc Sơn sẽ luôn kéo dài!
Trịnh Thu cười nói:
- Tháng sau, tôi chuẩn bị mua một nhóm vũ khí từ chỗ các ngài...
- Không thành vấn đề!
Ba Tụng lập tức vỗ ngực nói:
- Trịnh tiên sinh, lúc nào chúng tôi cũng muốn giao dịch với anh.
Trước mặt thực lực mạnh mẽ, rất nhiều chuyện rất dễ thương lượng.
Nhất là khi hành động vừa rồi của Trịnh Thu tương đương với việc cứu mạng Ba Tụng.
Trịnh Thu gật đầu rồi khoát tay nói:
- Đã như vậy, trước hết xin mời tướng quân Ba Tụng kiểm tra hàng.
- Không cần, không cần!
Ba Tụng lập tức lắc đầu, y nghiêm mặt nói:
- Tôi tin tưởng Trịnh tiên sinh! Người đâu, mang tiền tới!
Giờ phút này, ở một bên bên ngoài kho hàng, có mấy tên đàn ông xách từng cái rương bước vào. Sao Ba Tụng có thể chỉ mang mười mấy người theo được, chỉ có điều, ba phe đàm phán với nhau, cho nên không cần thiết có quá nhiều người xuất hiện.
Giống vậy, hội Nhẫn Đao cũng còn vài người, có điều, sau khi bên trong xảy ra chuyện, toàn bộ đám người còn sót lại của hội Nhẫn Đao đã bị người của hội Hắc Sơn khống chế lại.
Những rương tiền được đặt lên bàn, lúc này, Trịnh Thu đã sai người mang hàng mẫu tới, mặc dù đối phuong nói không cần kiểm hàng, thế nhưng, Trịnh Thu vẫn làm theo quy cũ.
Hai bên cùng kiểm tra.
- Tướng quân Ba Tụng, hợp tác vui vẻ!
Mặt Trịnh Thu xuất hiện nụ cười. Chuyện tối nay thuận lợi ngoài dự kiến của y, tới lúc này bên ngoài vẫn chưa có động tĩnh gì, từ đó có thể thấy rõ một chuyện: cảnh sát vẫn chưa xuất hiện. Cho dù chúng đang chạy tới, chúng cũng không làm gì được mình.
- Hàng...
Ba Tụng chần chờ một lúc.
Trịnh Thu cười khẽ, đứng lên, y nói:
- Tướng quân Ba Tụng, mời đi theo tôi!
Ba Tụng theo Trịnh Thu vào bên trong kho hàng. Lúc này, có không ít người đang bận rộn vận chuyển từng cái rương nặng. Thế nhưng, phương hướng bọn họ vận chuyển lại không phải là cửa kho hàng. Bọn họ đang vận chuyển tới một góc trong kho hàng, trên mặt đất có một lối đi đủ để hai người đồng thời di chuyển.
- Lối đi này có thể trực tiếp đi thông với bên ngoài bến tàu, dựa theo vị trí con thuyền của tướng quân Ba Tụng, chúng ta có thể thần không biết quỷ không hay chuyển nhóm hàng này ra ngoài!
Trịnh Thu mỉm cười nói: