Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 392: Trịnh thu mạnh mẽ! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Mọi chuyện thay đổi đột ngột! Những bóng người như u linh kia xuất hiện quá bất ngờ, hơn nữa từng bóng người còn rất mạnh mẽ. Tay cầm đao nhọn, họ giơ tay chém xuống, gần như tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.

Vèo! Sắc mặt của Ba Tụng lập tức thay đổi, y vừa định móc súng ra, thế nhưng, ngay lập tức, y cảm thấy cổ mình hơi mát lạnh, đao nhọn lạnh lẽo đã đặt sắt trên cổ mình! Bịch bịch!

Đám người của quân Ba Kích phía sau không ai may mắn thoát khỏi, cả đám lập tức ngã vào vũng máu.

Trong nháy mắt, mắt Ba Tụng trợn to tới mức tròn xoe, khó tin nhìn chằm chằm Tùng Mộc Tiểu Tuyền. Cả người không tự chủ được giật mình một cái, y nói:

- Mày... Mày... - Tướng quân Ba Tụng, nếu thức thời thì hãy ngậm miệng lại, sau đó chạy về Tam Giác Vàng, nếu không, người chết tiếp theo sẽ là mày!

Tùng Mộc Tiểu Tuyền lạnh lùng nhìn Ba Tụng, đôi mắt y rất rét lạnh, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra nụ cười.

Cao thủ có thuộc tính “Ẩn” quả nhiên không làm mình thất vọng!

Lần tới Minh Châu này, Tùng Mộc Tiểu Tuyền đúng là ôm lòng dạ đen tối tới cướp hàng, y muốn đen ăn đen. Cho nên, y mang theo lực lượng tinh nhuệ nhất của hội Nhẫn Đao- cao thủ có thuộc tính “Ẩn“. Toàn bộ hội Nhẫn Đao chỉ có mười mấy cao thủ như vậy, Tùng Mộc Tiểu Tuyền lại mang theo năm người tới, từ đó có thể thấy rõ một chuyện: y rất muốn có được số hàng này.

Quân Ba Kích của Ba Tụng ở Tam Giác Vàng có địa vị hết sức quan trọng, thực lực không hề thua kém hội Nhẫn Đao, thậm chí còn mạnh hơn! Chắc chắn trong quân Ba Kích có cao thủ Chúc Tính giả mạnh mẽ, có điều, Ba Tụng không mang theo mà thôi.

Tùng Mộc Tiểu Tuyền biết khi chưa tới tình trạng không thể làm gì khác, y sẽ không chủ động giết Ba Tụng. Dù sao thì hội Nhẫn Đao cũng không muốn hoàn toàn đắc tội chết với quân Ba Kích!

- Trịnh tiên sinh...

Lúc này, Tùng Mộc Tiểu Tuyền mỉm cười nhìn Trịnh Thu, nói:

- Tôi hi vọng, chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.

Hành động vừa rồi sao lại không có ý giết gà dọa khỉ được.

Lúc này, sắc mặt Trịnh Thu lại khó chịu hơn vài phần. Một lúc lâu sau, liên tục hít thở sâu mấy hơi, sắc mặt y mới bình tĩnh lại. Bóng người của y một lần nữa ngồi xuống, nhìn Tùng Mộc Tiểu Tuyền, hỏi:

- Các ngươi có thể lấy ra bao nhiêu tiền mặt?

- Một triệu!

Tùng Mộc Tiểu Tuyền không nhanh không chậm trả lời.

Ánh sáng lạnh lóe lên trong đôi mắt của Trịnh Thu!

Tổng giá trị của nhóm hàng này hơn năm mươi triệu, Tùng Mộc Tiểu Tuyền muốn dùng một triệu để mua chúng, về phần cái gọi là giấy nợ, Trịnh Thu hoàn toàn không thèm để ý.

Làm thế này chẳng khác gì với việc cướp trắng trợn.

- Trịnh tiên sinh, vì tránh đêm dài lắm mộng, mời anh lập tức lấy số hàng đó ra.

Tùng Mộc Tiểu Tuyền nói tiếp, y ngồi trên ghế, không chút hoang mang nhìn Trịnh Thu.

Y không lo Trịnh Thu không làm theo lời mình! Cùng lắm thì giết người cướp của!

Từ sớm Tùng Mộc Tiểu Tuyền đã ôm ý định này.

Lúc này, sắc mặt của Trịnh Thu trở nên vô cùng bình tĩnh, ngón tay trắng nõn như tay phụ nữ nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn vài cái, nghe rất có tiết tấu, một lúc lâu sau...

Y đã hạ quyết tâm.

Trịnh Thu liếc mắt nhìn, có điều y không nhìn Tùng Mộc Tiểu Tuyền mà nhìn về phía Ba Tụng- kẻ đang rất không cam lòng, trong mắt đầy lửa giận. Y lên tiếng hỏi:

- Tướng quân Ba Tụng, dường như tình huống của ngài hơi không ổn.

Câu nói này vừa nói xong, Tùng Mộc Tiểu Tuyền không tụ chủ được nheo mắt lại, tiếp tục yên lặng theo dõi mọi chuyện.

Mặt Ba Tụng không nhịn được co quắp mấy cái. Theo bản năng, y siết chặt nắm đấm lại, suýt chút nữa móng tay đã đâm vào trong thịt. Liếc mắt nhìn Tùng Mộc Tiểu Tuyền một cái rồi xoay đầu lại nhìn Trịnh Thu, y cười khổ nói:

- Trịnh tiên sinh, tới lúc này rồi anh còn nói đùa? Bây giờ anh chỉ còn một lựa chọn mà thôi.

Muốn tài sản, hay là muốn chết.

- Vậy thì chưa chắc.

Trịnh Thu bình tĩnh mở miệng hỏi:

- Tướng quân Ba Tụng, tôi chỉ muốn hỏi một câu, nếu như giao toàn bộ nhóm hàng này cho ngài, ngài có thể thanh toàn toàn bộ số tiền không?

Ba Tụng ngẩn ra.

Một lúc lâu sau, y tự giễu:

- Trịnh tiên sinh, nếu bổn tướng quân có thể có được toàn bộ số hàng này của anh, đâu chỉ là trả toàn bộ số tiền, cho dù bảo bổn tướng quân trả thêm 10%, bổn tướng quân cũng không nói lời nào! Thế nhưng...

Ba Tụng cúi đầu nhìn đao nhọn lạnh lẽo bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt cổ họng mình, lời nới tới miệng lập tức ngừng lại.

Ý nghĩa trong câu nói của y không cần nói cũng biết.

- Trịnh tiên sinh, ý anh là gì?

Tùng Mộc Tiểu Tuyền híp mắt, lạnh lùng nhìn Trịnh Thu.

- Ý tứ rất rõ ràng rồi.

Khóe miệng của Trịnh Thu hơi vểnh lên, y nói:

- Xin lỗi, Tiểu Tuyền Quân, tôi không có thói quen viết giấy nợ!

- Hừ! Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt?

Trịnh Thu lắc nhẹ cánh tay rồi hờ hững nói:

- Tiểu Tuyền Quân, khách đổi chỗ chủ là hành động rất không lễ phép, anh đừng quên chuyện bây giờ anh đang ở đâu!

Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ thành viên của hội Hắc Sơn trong kho hàng lập tức chỉ súng về phía đám người Tùng Mộc Tiểu Tuyền.

Sát ý ngập tràn!

- Tôi vốn tưởng rằng chỉ mình Ba Tụng là kẻ ngu si!

Tùng Mộc Tiểu Tuyền nói bằng giọng tiếc than:

- Trịnh tiên sinh, tôi rất muốn quý trọng hữu nghị giữa chúng ta, đáng tiếc, dường như anh không hề có ý định này.

- Trịnh tiên sinh, cẩn thận đám Chúc Tính giả thuộc tính “Ẩn” của bọn chúng!

Ba Tụng sốt ruột lên tiếng.

- Cẩn thận?

Tùng Mộc Tiểu Tuyền xùy cười.

Sở dĩ y bình tĩnh tới vậy là vì y rất có tin tưởng với năm tên Chúc Tính giả thuộc tính “Ẩn” kia!

- Tướng quân Ba Tụng chính là tấm gương, Trịnh tiên sinh, anh cho rằng, chỉ dựa vào những người bình thường này có thể địch nổi át chủ bài trong tay tôi sao?

Ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của Trịnh Thu dời lên người Tùng Mộc Tiểu Tuyền. Đối với cái tên đang tỏa ra cảm giác vượt trội trước mặt, Trịnh Thu không tiếp tục dùng ngôn ngữ để cãi lại, nhẹ nhàng khoát tay một cái, y nói:

- Quả thật, tôi cũng rất muốn giữ tình hữu nghị giữa chúng ta.

Bóng người của y từ từ đứng lên...

Lúc này, ánh mắt của năm tên Chúc Tính giả mặc áo đen kia cũng đã tập trung trên người Trịnh Thu. Bóng người chúng lơ lửng trên hư không cứ như những bóng phản chiếu dưới nước, bất cứ lúc nào chúng cũng có thể biến mất.

- Tôi đã nhắc với anh.

Trịnh Thu cười thản nhiên một cái rồi nói:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)