Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 391: Đen ăn đen! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Tướng quân Ba Tụng chau mày lại.

- Không được!

Lúc này, Tiểu Tuyền Quân lập tức mở miệng, đôi mắt lạnh lùng như mắt chim ưng, trầm giọng nói:

- Nhóm hàng này, hội Nhẫn Đao nhất định phải có được năm phần mười, thậm chí là nhiều hơn!

Ba Tụng u ám nhìn Tùng Mộc Tiểu Tuyền, đột nhiên, y cười lạnh một tiếng rồi trầm thấp mở miệng nói:

- Tùng Mộc Tiểu Tuyền, xem ra lời đồn hội Nhẫn Đao bị thế lực ngầm mạnh nhất của Nhật Bản chèn ép là thật! Nếu không, tôi nghĩ anh cần gì phải vội vã cần nhóm hàng này tới vậy.

Sắc mặt của Tùng Mộc Tiểu Tuyền lập tức thay đổi, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu sang nói với Trịnh Thu:

- Trịnh tiên sinh, ta đồng ý dùng giá cao hơn 10% giá ban đầu để mua toàn bộ số hàng còn lại!

Ba Tụng lạnh lùng hỏi:

- Mày cố ý gây chuyện hả?

Trong nháy mắt khi tiếng nói này vừa dứt, đám người võ trang đầy đủ sau lưng Ba Tụng lập tức giơ súng máy lên, chỉ về phía đám người Tùng Mộc Tiểu Tuyền!

- Tướng quân Ba Tụng vẫn nóng nảy như trước!

Sắc mặt của Tùng Mộc Tiểu Tuyền không có chút thay đổi nào, thản nhiên hỏi:

- Mới vậy thôi đã không kiên nhẫn nữa?

Cơn tức trong mắt Ba Tụng tăng lên, y hừ lạnh một tiếng rồi lạnh lùng nói:

- Người dám cướp hàng trong tay bổn tướng quân chắc chắn sẽ không có kết quả tốt!

Khi người của quân Ba Kích chỉ súng về phía trước, hơn mười người sau lưng Tùng Mộc Tiểu Tuyền vẫn không có động tĩnh gì, dường như họ đã sớm ngờ được mọi chuyện sẽ thành thế này.

Khóe miệng của Tùng Mộc Tiểu Tuyền nhếch lên nụ cười kỳ lạ.

- Mọi người đừng xúc động.

Thấy vậy, Trịnh Thu đứng lên, y từ từ nói:

- Mọi chuyện có thể thương lượng mà! Một khi nổ súng ở chỗ này, sợ rằng tất cả chúng ta sẽ gặp nguy hiểm đó!

- Trịnh tiên sinh, tôi cũng hi vọng có thể thương lượng.

Tùng Mộc Tiểu Tuyền híp mắt cười lạnh nói:

- Đáng tiếc, có người không cho tôi cơ hội này!

Ba Tụng liếc nhìn Tùng Mộc Tiểu Tuyền, đôi mắt y đầy vẻ lạnh lùng, y nói:

- Bây giờ, hội Nhẫn Đao ở Nhật Bản đang trong tình cảnh nửa bước khó đi, mày có đủ tiền để nuốt nhóm hàng này ư? Theo tao thấy, mày muốn cầm hàng không trả tiền thì có!

Tiếng nói vừa dứt, mắt Trịnh Thu cũng lạnh lại, nhìn chằm chằm Tùng Mộc Tiểu Tuyền.

Lúc này, kho hàng hoàn toàn yên tĩnh.

Tùng Mộc Tiểu Tuyền nhẹ nhàng gõ bàn, một lúc lâu sau, y từ từ đứng dậy rồi híp mắt nhìn Trịnh Thu:

- Trịnh tiên sinh, chuyện đã tới nước này, tôi không ngại nói thẳng ra luôn! Hội Nhẫn Đao muốn toàn bộ số hàng này! Có điều, trước mắt, hội Nhẫn Đao khó có thể xoay vòng được số tiền lớn tới vậy, cho nên tôi chỉ có thể cho Trịnh tiên sinh một tấm giấy nợ.

- Giấy nợ?

Thoáng cái, sắc mặt Trịnh Thu trở nên rất khó coi.

Giao dịch thế này chưa bao giờ có cách nói ghi nợ!

Tùng Mộc Tiểu Tuyền nói thế không khác gì ám chỉ y sẽ dùng bất cứ giá nào để lấy được nhóm hàng này.

- Ha ha! !

Giờ khắc này, Ba Tụng đột nhiên cười như điên, dùng ánh mắt vô cùng thương hại nhìn Tùng Mộc Tiểu Tuyền, nói:

- Không ngờ hội Nhẫn Đao đã cùng đường tới mức này! Trịnh tiên sinh...

Ba Tụng quay mặt sang rồi trầm giọng nói:

- Tôi muốn toàn bộ nhóm hàng này, tiền bạc sẽ thanh toán đầy đủ!

Trịnh Thu liếc mắt nhìn Tùng Mộc Tiểu Tuyền, một tia rét lạnh xẹt qua đôi mắt y.

Tên này tới đây với ý nghĩ đen ăn đen. Dựa vào năng lực của thế lực ngầm đứng thứ hai ở Nhật Bản, dường như tên này căn bản không để hội Hắc Sơn của y vào mắt! Thậm chí ngay cả quân Ba Kích bọn chúng cũng khiêu khích!

- Qua đêm nay, toàn bộ tài nguyên của quân Ba Kích ở Tam Giác Vàng sẽ không giao dịch với hội Nhẫn Đao!

Ba Tụng tiếp tục lạnh lùng nên tiếng. Niềm kêu hãnh của quân Ba Kích không cho phép bất cứ ai khiêu khích!

Núp trong bóng tối, Tiêu Dương không ngờ mọi chuyện sẽ phát sinh một cách kịch tính tới vậy, cho nên hắn nhịn không được trợn to hai mắt.

- Đen ăn đen?

Toàn bộ kho hàng trở nên vô cùng vắng lặng.

Mười mấy họng súng đen nhánh chỉ thẳng về phía đám người Tùng Mộc Tiểu Tuyền. Đồng thời, đám người của hội Hắc Sơn xung quanh ai cũng trở nên cảnh giác, cả đám nhìn Tùng Mộc Tiểu Tuyền với ánh mắt đầy địch ý.

Một lúc lâu sau.

Khóe miệng của Tùng Mộc Tiểu Tuyền nhếch lên, tạo thành một nụ cười kỳ lạ, liếc nhìn Trịnh Thu, y nói:

- Trịnh tiên sinh, hội Nhẫn Đao bọn tôi rất quý trọng hữu nghị với anh, vì thế, tôi cho anh thêm một cơ hội nữa để lựa chọn.

Nghe vậy, Trịnh Thu lạnh lùng nheo mắt lại, ánh mắt như rắn độc, y nhìn chằm chằm Tùng Mộc Tiểu Tuyền.

- Ngu si!

Lúc này, Ba Tụng không nhịn được giễu cợt. Y cười lạnh nói:

- Tiểu Tuyền Quân, xem ra sức phán đoán tình thế của mày còn phải tăng lên mới được!

Với cục diện trước mắt, đám người Tùng Mộc Tiểu Tuyền đã bị súng ống vây chặt, chỉ cần mình ra lệnh một tiếng, ngay lập tức có thể làm cho Tùng Mộc Tiểu Tuyền xuống âm phủ!

Tùng Mộc Tiểu Tuyền liếc xéo nhìn Ba Tụng. Đột nhiên, y cười nói:

- Tướng quân Ba Tụng, xem ra mày còn nhỏ yếu hơn so với tưởng tượng của tao! Ngu si!

Vừa dứt lời, bỗng nhiên, dưới ánh đèn chói mắt, có mấy bóng người đột nhiên xuất hiện như u linh.

Vèo! Vèo! Vèo!

Họ giơ tay chém xuống!

Hơn mười người đứng sau lưng Ba Tụng gần như không kịp ý thức được chuyện gì vừa xảy ra. Ngay lập tức, họ đã ngã xuống giữa vũng máu...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)