Lam Hân Linh rất tức giận! Nếu không cô đã không nói ra lời nói làm tổn thương người khác như vậy, cho dù, trong lòng cô, Âu Tử Lôi đúng là heo! Rõ ràng là cô đã ra lệnh, thế nhưng y vẫn khăng khăng làm theo ý mình, thậm chí, sau khi xảy ra chuyện, y còn định lừa gạt mình để vượt qua cửa ải.
Một gã đàn ông như vậy, một đối tượng hợp tác như vậy, Lam Hân Linh chỉ thản nhiên nói một câu “nhưng anh là heo”, có thể xem là đã rất hiền lành rồi.
Có điều, không biết vô tình hay cố ý, Lam Hân Linh lại liên đới những câu này với câu đánh giá về Tiêu Dương của Âu Tử Lôi.
Hắn không phải là thần! Thế nhưng anh là heo! Lúc này, khuôn mặt của Âu Tử Lôi không nhịn được co quắp mấy cái.
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt y lóe lên vài phần dữ tợn. Y hung hăng ném điện thoại xuống đất, điện thoại lập tức vỡ nát. Lửa giận thiêu đốt kịch liệt trong mắt, y nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tiêu Dương! ! Bổn thiếu gia nhất định sẽ không bỏ qua cho mi!!
Từ khi Tiêu Dương xuất hiện, mọi chuyện mình làm lập tức trở nên không thuận lợi! Thậm chí ngay cả Linh Nhi cũng không nể mặt mình chút nào .
Hết thảy đều vì Tiêu Dương!
Âu Tử Lôi càng nghĩ càng thấy tức, hốc mắt y bắn ra ánh sáng đỏ như màu máu, hơn nữa ý nghĩ trong đầu y càng ngày càng rõ ràng, hết thảy mọi chuyện đều do Tiêu Dương làm hại!
Sau khi một tên đàn ông mất đi lý trí, người đó sẽ rất khó xem xét tới khía cạnh khác, nhất là một tên đàn ông ngu như heo. Người thế này vĩnh viễn chỉ có thể đổ sai lầm lên người mà mình hận nhất.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn khung cảnh người bị thương đang nằm đầy đất. Âu Tử Lôi siết thật chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên. Y thản nhiên ra lệnh thuộc hạ thu thập tàn cuộc trước mắt. Ngay sau đó, y xoay người lại, bóng người nhanh chóng chạy về phía xe mình, sau đó nhanh chóng nổ máy xe.
Y chạy thẳng tới bến tàu Ngoại Nhất!
Y không cam tâm cứ đợi như vậy.
Lúc này, y thật hi vọng Trịnh Thu có thể dũng mãnh một chút, ương ngạnh một chút, có thể kịch chiến không phân cao thấp với đám cảnh sát đang bao vây. Như vậy, y như thần xuất hiện rồi thay đổi cục diện của trận chiến, ngay lập tức có thể tẩy sạch hết thảy sai lầm trong tối nay.
Vù!
Gió lạnh thổi qua! Mưa rơi nặng hạt!
Kho hàng “Bắc sáu bảy”!
Dưới sự phòng bị nghiêm ngặt, không ai chú ý tới có một bóng người đã im hơi lặng tiếng lẻn vào bên trong kho hàng. Hơn nữa, bóng người kia che giấu rất kỹ, hơi thở không lộ ra dù chỉ một tia.
Bên trong kho hàng rất sáng sủa!
Lúc này, đột nhiên có ba thế lực tề tựu ở đây.
Người đứng ngay phía trước là mục tiêu của Tiêu Dương tối nay, Trịnh Thu!
Ở hai bên, từ những gì họ đối thoại, Tiêu Dương có thể biết được: một phe trong đó là hội Nhẫn Đao đến từ Nhật Bản, phe còn lại là quân Tam Kích tới từ khu vực Tam Giác Vàng. Bọn chúng đều là bang phái có hung danh hiển hách tầm cỡ quốc tế.
Tối nay, Trịnh Thu có được một niềm vui ngoài ý muốn, đó chính khách hàng Châu Mỹ tự mình hủy bỏ vụ giao dịch này, hơn nữa còn nguyện ý bồi thường một khoản tiền! Cứ như vậy, nguồn hàng của y đủ để cung cấp cho hai khách hàng lớn trước mặt.
- Nếu Châu Mỹ không tới, vậy thì, Trịnh tiên sinh, tôi muốn toàn bộ số hàng còn lại!
Lúc này, thủ lĩnh Ba Tụng gốc Thái của quân Ba Kích tới từ Tam Giác Vàng đột nhiên vung tay lên rồi bập bẹ nói bằng tiếng Trung.
Nghe vậy, Trịnh Thu cười ha ha nói:
- Không ngờ tướng quân Ba Tụng tới Viêm Hoàng bọn này nhiều lần, ngay cả ngôn ngữ của bọn này, ngài cũng nói càng ngày càng tốt!
Ba Tụng cười ha ha một tiếng rồi nói:
- Bọn tôi và Trịnh tiên sinh giao dịch nhiều lần rồi, khỏi nói những lời khách sáo nữa! Giờ không còn sớm nữa, tôi thấy hay là chúng ta bắt đầu kiểm hàng đi.
- Chờ đã!
Lúc này, bên nhóm người của hội Nhẫn Đao tới Minh Châu lần này, thủ lĩnh Tùng Mộc Tiểu Tuyền trầm thấp mở miệng.
Ba Tụng quay đầu lại rồi cười mở miệng:
- Tiểu Tuyền Quân, chẳng lẽ nhóm hàng này ngài cũng muốn chia chác một phần?
Tùng Mộc Tiểu Tuyền liếc mắt nhìn Ba Tụng, giọng nói như vịt đực vô cùng chói tai của y vang lên:
- Tướng quân Ba Tụng, Tam Giác Vàng chưa bao giờ thiếu ma túy, chỗ đó vốn là cửa ra của lượng lớn ma túy mà. Tôi nghĩ tướng quân Ba Tụng đâu có cần mua quá nhiều hàng từ tay Trịnh tiên sinh.
Nghe vậy, Ba Tụng cười ha ha một tiếng rồi nói:
- Tiểu Tuyền Quân nói vậy là không đúng, chúng ta đều biết nhóm hàng của Trịnh tiên sinh đều là ma túy loại mới. Thị trường lúc này có rất ít loại tương tự, nhóm hàng này rơi vào tay ai, người đó sẽ có được món lợi kếch xù! Nếu không phải bang phái bên Châu Mỹ kia vừa gặp chuyện, sợ rằng bọn họ sẽ không bỏ qua vụ giao dịch lần này.
Trong nháy mắt, sắc mặt Tùng Mộc Tiểu Tuyền lập tức trở nên khó coi, y lạnh lẽo nhìn Ba Tụng rồi từ từ nói:
- Tướng quân Ba Tụng, Viêm Hoàng có một câu thế này: Ăn một mình khó mập!
- Tôi còn biết Viêm Hoàng có một câu thế này: Người có trí, tự biết mình!
Ba Tụng từ từ nói:
- Không có cái đầu lớn, vậy thì đừng có đội cái nón lớn!
PHỐC!
Núp trong bóng tối, suýt chút nữa Tiêu Dương đã nhịn không được cười phun ra.
Hai thằng này đang so đấu kiến thức của Viêm Hoàng!
Đương nhiên, dụng ý của hai phe rất rõ, bọn họ muốn dùng hết sức để có thêm một phần nhóm hàng này.
- Hai vị...
Lúc này, Trịnh Thu vội vàng lên tiếng ngăn cản, khuôn mặt mang theo vài phần áy náy, nói:
- Đây là lỗi của tôi, nếu như tôi kịp thời sản xuất nhóm hàng này nhiều hơn một ít, hai vị đã không cần phải cãi vã! Có điều, hiện tại thế cục trong Minh Châu hơi khẩn trương, chúng ta nhất định phải nhanh chóng hoàn thành giao dịch!
- Bổn tướng quân lùi một bước, cho mi một phần mười!
Ba Tụng cũng không nói nhảm, trực tiếp mở miệng.
Tùng Mộc Tiểu Tuyền lạnh lùng nói:
- Mỗi bên một nửa!
- Tùng Mộc Tiểu Tuyền!
Giờ phút này, dường như Ba Tụng bị chọc giận, lạnh lùng liếc nhìn Tùng Mộc Tiểu Tuyền một cái, y lạnh lùng nói:
- Mi cho rằng hội Nhẫn Đao của mi có thực lực ăn một nửa số hàng này?
- Chuyện này không cần tướng quan Ba Tụng quan tâm.
Tùng Mộc Tiểu Tuyền cắn thật chặt, không hề buông lỏng.
Trịnh Thu không nhịn được nhíu mày, y biết tối nay cảnh sát bố trí lượng lớn cảnh lực để tìm kiếm hành tung của y. Mặc dù tới lúc này vẫn chưa có bất cứ tin tức khác thường nào truyền tới, thế nhưng, cứ kỳ kèo thế này cũng không phải là kế lâu dài! Bất cứ lúc nào cảnh sát cũng có thể chạy tới chỗ này.
- Không bằng thế này đi...
Trịnh Thu trầm giọng nói:
- Tướng quân Ba Tụng giữ bảy phần, Tiểu Tuyền Quân giữ ba phần, tôi cho mọi người giá thấp nhất! Tất cả mọi người lùi một bước.