Người kia trầm giọng nói:
- Toàn bộ bến tàu Quân Công Lộ tới giờ vẫn không có gì khác lạ, hơn nữa, xung quanh chiếc xe khách màu đen kia không có bất cứ kẻ khả nghi nào.
- Sao có thể?
Âu Tử Lôi trầm mặt lại, lạnh lùng nhìn chiếc xe khách màu đen phía xa, mắt y dần trở nên hung ác. Y tự hỏi:
- Chẳng lẽ Trịnh Thu thật sự một thân một mình vào hang rồng?
Cho tới lúc này, Âu Tử Lôi vẫn rất khẳng định chuyện người bên trong xe chính là Trịnh Thu!
Bởi vì trong quá trình theo dõi vừa rồi, Âu Tử Lôi cũng thấy được người ngồi trong xe, tên này giống hệt với Trịnh Thu trong hình.
- Để tôi xem thử coi anh có thật là có bản lĩnh lên trời xuống đất hay không!
Lúc này, rốt cuộc thì tính kiên nhẫn của Âu Tử Lôi đã hết sạch, mắt lạnh lại, y phất tay ra hiệu!
Vèo! Vèo! Vèo!
Từng bóng người với vũ trang đầy đủ từ bốn phía nhô ra. Súng trong tay họ chỉa thẳng về phía trước,. Tùy ý để nước mưa đập vào người, họ lạnh lùng nhìn chiếc xe khách màu đen phía trước rồi từng bước từng bước một ép tới gần...
Âu Tử Lôi tung người xuất hiện, khi vòng vây cách chiếc xe còn chưa tới ba mét, bóng người dừng lại.
- Trịnh Thu! Không cần biết anh định làm gì, lúc này, anh đã không còn đường lui! Đi ra đi!
Âu Tử Lôi lạnh lùng quát to một tiếng, y nhìn về phía trước với đôi mắt đầy lạnh lẽo.
Một lúc lâu sau.
Bên trong xe không có bất cứ lời đáp trả nào.
- Cùng đường bí lối rồi mà vẫn không bó tay chịu trói?
Âu Tử Lôi cười lạnh, y từ từ bước tới phía trước, đồng thời, những cảnh sát xung quanh cũng từng bước từng bước ép tới gần.
Cạch!
Đột nhiên...
Cửa xe mở ra!
Khuôn mặt của Trịnh Thu xuất hiện trong tầm mắt của Âu Tử Lôi, mặt y không hề có biểu cảm nào.
- Giờ anh đã chịu đi ra?
Khóe miệng của Âu Tử Lôi nhếch lên, dùng ánh mắt từ trên nhìn xuống, y hỏi:
- Anh cũng là người thông minh, chẳng lẽ còn muốn phản kháng không cần thiết?
Trịnh Thu liếc mắt nhìn Âu Tử Lôi, một lúc lâu sau, tên này đột nhiên nở nụ cười, tên này dùng ánh mắt đùa cợt nhìn Âu Tử Lôi. Môi nhếch mấy cái, thế nhưng âm thanh không phát ra, có điều, từ khẩu hình môi, Âu Tử Lôi có thể thấy được mấy chữ...
- Một con heo ngu ngốc!
Thoáng cái, Âu Tử Lôi cảm thấy như có gai nhọn đâm vào lưng mình. Cơn giận còn chưa kịp dâng lên, y đã nhận được một cảm giác cực kỳ nguy hiểm đang dâng lên trong lòng mình...
Y lướt ra phía sau theo bản năng!
- Lui lại!
Thế nhưng, tiếng quát này vang lên quá trễ!
Ầm!
Ùng ùng!
Trong cơn mưa to, đột nhiên có một tiếng vang to như tiếng sấm nổ vang lên, hơn nữa, những tiếng vang khác cũng không ngừng vang lên!
Ầm!
Ánh lửa cao ngất vạch thẳng lên trời!
Thậm chí, ở một tích tắc này, nước mưa đầy trời cũng bị nổ tung, luồng khí lưu lãnh liệt bắn ra, dùng khí thế dời non lấp biển cuốn ra ngoài.
Những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên!
Những bóng người hoặc bị ngọn lửa nuốt chửng hoặc bị trực tiếp tạc bay ra ngoài...
Tử thương thảm trọng!
Khung cảnh xung quanh y như địa ngục trần gian!
Máu vừa rơi xuống mặt đất đã bị nước mưa cọ rửa, xung quay đầy rẫy hài cốt làm cho người ta nhìn phải sợ hãi.
Những tiếng gào thét bi thương, đau đớn không ngừng vang lên xung quanh.
Bịch! Bịch! Bịch!
Bóng người của Âu Tử Lôi vội vàng lui ra sau hơn mười mét, khó khăn lắm mới ổn định lại. Lúc này, mặt y đầy vẻ kinh hãi và khó tin!
Y chẳng thể nào ngờ được bên trong chiếc xe khác này lại chứa đầy quả bom có uy lực kinh người!
Nếu không nhờ ngay phút cuối y né tránh nhanh, sợ rằng y cũng đã không tránh khỏi phải chịu cơn đau đớn da thịt. Dù là vậy, thế nhưng lúc này Âu Tử Lôi cũng đang rất chật vật. Quần áo của y bị khí lưu đánh vào trở nên rách nát, tóc càng bị đốt hết một vùng, mùi khét không ngừng truyền tới...
- Sao có thể! Sao lại thế này!
Âu Tử Lôi đờ đẫn nhìn thảm trạng toàn trường. Đứng ngẩn người ở đó, y lầm bầm tự nói:
- Không muốn sống? Thằng Trịnh Thu đáng chết! Mi muốn chết, tại sao hết lần này tới lần khác lại muốn liên lụy bổn thiếu gia!
Thương vong lớn tới vậy, hơn nữa còn do y phán đoán sai lầm tạo thành, Âu Tử Lôi biết rất rõ, sợ rằng lần này y phải gánh trách nhiệm không nhỏ!
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Âu Tử Lôi siết chặt quả đấm!
Vốn tưởng rằng tối nay sẽ lập được công lớn, có thể phá được vụ án đang chấn động cả nước, không ngờ lại lâm vào cục diện như thế này!
Âu Tử Lôi đờ đẫn đứng đó...
Một lúc sau, một tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lam Hân Linh gọi điện tới.
Âu Tử Lôi liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, hít sâu một hơi, y cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại.
- Linh Nhi, huynh có một tin tức cần báo cáo cho muội.
Âu Tử Lôi ngừng lại, sau đó y bình tĩnh nói:
- Bên này bắn nhau kịch liệt với Trịnh Thu! Mặc dù cuối cùng hi sinh không ít cảnh sát, thế nhưng, bọn huynh đã đánh gục Trịnh Thu ngay tại chỗ!
Tất nhiên Âu Tử Lôi không cam lòng thừa nhận sự thật là mình đã thất bại.
Đầu bên kia điện thoại, Lam Hân Linh nhíu mày, cô lạnh lùng hỏi:
- Âu Tử Lôi, anh thành thật khai báo cho tôi, có phải là đã xảy ra biến cố đột ngột nào không?
Mặt Âu Tử Lôi hơi co quắp lại, vội vàng cười một tiếng rồi nói:
- Linh Nhi, muội nghĩ đi đâu vậy, với thực lực của huynh, đối phó mình Trịnh Thu, làm gì có chuyện không bắt được? Có điều... Đám người Trịnh Thu cùng đường nên ương ngạnh liều chết, cho nên bên huynh mới tổn thất không ít người! Hiện tại, chỉ cần huynh tìm ra chỗ giấu số ma túy, vụ án này lập tức phá xong!
Nói tới đây, sắc mặt của Âu Tử Lôi đã hơi bình tĩnh lại, dường như ngay cả y cũng đã tin tưởng lời nói dối của chính y.
Lam Hân Linh yên lặng một lúc.
Một lúc sau, giọng nói của cô từ từ vang lên:
- Tôi gọi điện thoại cho anh là vì có chuyện cần nói cho anh biết, đã có tin tức xác thật truyền tới, Trịnh Thu thật sự đã xuất hiện ở bến tàu Ngoại Nhất!
Thoáng cái, Âu Tử Lôi hoàn toàn ngây ngẩn!
Lòng y chấn động mạnh.
- Mặc dù tôi không biết bên anh xảy ra chuyện gì, thế nhưng, Âu Tử Lôi, tôi chỉ muốn nói một câu...
Lam Hân Linh đã ý thức được bên Âu Tử Lôi nhất định đã xảy ra chuyện gì đó khó nói, cố nén cơn giận trong lòng, giọng nói trầm thấp lạnh lùng của cô tiếng tục truyền tới...
- Hắn không phải là thần! Thế nhưng anh là heo!