Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 387: Tờ giấy thần bí! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi Tiêu Dương và Bạch Húc Húc lẻn vào bến tàu, lúc này, có một bóng người không tưởng nổi xuất hiện trước mặt hai người.

- Thường Lỗi?

Bạch Húc Húc đầy nghi ngờ nhìn người trước mắt này.

Thường Lỗi, đội trưởng của một nhánh quân Cảnh Vệ nhà họ Bạch được Phương Mộng Lam mang tới từ thủ đô!

- Tại sao anh ở đây?

Bạch Húc Húc nghi vấn hỏi.

Lúc này Thường Lỗi đang cải trang, y mặc quần áo của công nhân vận chuyển. Mặc đầy cương nghị, y trầm giọng nói:

- Phu nhân biết công tử đi bến tàu Ngoại Nhất cho nên sớm đã bảo tôi dẫn anh em lẫn vào bến tàu, đề phòng có chuyện xảy ra.

- Bạch phu nhân đúng là liệu sự như thần!

Tiêu Dương không nhịn được kinh ngạc nói.

- Đại ca, ở Bạch gia bọn em, mẹ em có tính nóng nhất, chuyến đi Minh Châu lần này, vì phía trên ép buộc, bà mới cưỡng ép áp chế xúc động của mình! Đồng thời, đầu óc của mẹ em cũng là tốt nhất nhà! Bà nghĩ gì, ai cũng đoán không ra. Cho nên, có không ít người trong thủ đô rất kiêng kỵ mẹ em.

Bạch Húc Húc đắc ý nói.

Con trai thấy vinh hạnh vì mẹ mình!

- Thường Lỗi, lần này mẹ tôi phái các anh tới hỗ trợ lùng bắt Trịnh Thu ư?

Bạch Húc Húc hỏi một câu.

- Phu nhân đã dặn dò, việc của bọn tôi là bảo vệ công tử.

Thường Lỗi lập tức trầm giọng trả lời, y nói tiếp:

- Về chuyện lùng bắt Trịnh Thu...

Thường Lỗi liếc mắt nhìn Tiêu Dương rồi lấy ra hai cái túi nhựa mỏng từ trong túi, bên trong mỗi túi nhựa chứa một tờ giấy, trên tờ giấy có hai ký hiệu “1” và “2“.

- Phu nhân có dặn, nếu tối nay Trịnh Thu thật sự xuất hiện ở bến tàu Ngoại Nhất, khi chuẩn bị ra tay bắt Trịnh Thu, để Tiêu Dương mở ra tờ giấy thứ nhất. Ngoài ra, hi vọng anh có thể làm đúng theo những chỉ thị trên đó.

Thường Lỗi trịnh trọng nói:

- Hơn nữa, phu nhân còn dặn đi dặn lại, tờ giấy này chỉ có Tiêu Dương mới được phép nhìn.

- Khi bắt được Trịnh Thu, hãy mở ra tờ giấy thứ hai!

Nghe vậy, Tiêu Dương và Bạch Húc Húc cũng nhịn được ngẩn ra rồi quay đầu nhìn nhau.

Không biết bên trong hồ lô của Phương Mộng Lam bán thuốc gì nữa.

Tiêu Dương nhận hai tờ giấy rồi bỏ vào túi. Không suy nghĩ nhiều nữa, hắn hỏi.

- Bến tàu có gì khác lạ không?

Thường Lỗi lắc đầu rồi trậm giọng nói:

- Anh em bọn tôi đang từng bước lẩn vào các kho hàng xung quanh. Có điều, bến tàu này quá lớn, kho hàng xung quanh bến tàu nhiều không đếm xuể. Cho nên, trong nhất thời bọn tôi vẫn chưa thể tìm ra chỗ giấu ma túy.

- Ừm.

Tiêu Dương gật đầu một cái rồi không lên tiếng nữa.

- Tiếp tục điều tra.

Bạch Húc Húc khoát tay nói, Thường Lỗi đáp một tiếng rồi lặng lẽ rời khỏi.

Cơ thể hai người dựa vào một container chứa hàng loại lớn. Nước mưa rơi xéo xuống nên không rơi trúng cơ thể của hai người. Một cơn gió lạnh thổi qua, Bạch Húc Húc không tự chủ được co người lại.

- Đại ca, khi nào chúng ta bắt đầu lục soát?

Tiêu Dương hơi nhíu mày lại.

- Có quá nhiều kho hàng, căn bản không có cách nào ra tay.

Trầm ngâm một lúc, Tiêu Dương từ từ nói:

- Chúng ta hãy để ý những chiếc tàu thuyền đang đậu trên bến! Nếu như Trịnh Thu bắt đầu giao dịch, y sẽ lộ ra chân tướng ngay!

Vèo! ! !

Trong nháy mắt khi Tiêu Dương vừa dứt lời, đột nhiên có một tiếng xé gió lạnh lùng vang lên.

- Cẩn thận!

Sắc mặt Tiêu Dương hơi thay đổi. Trong nháy mắt, hắn đã đẩy Bạch Húc Húc sang một bên, đồng thời con ngươi nhanh chóng co rút lại. Hắn liếc mắt nhìn phía trước rồi chợt đưa tay ra, trực tiếp bắt lấy vật thể đột ngột bay tới kia!

Thứ trên tay nhẹ như không!

Nó chỉ là một tờ giấy bình thường bị nhào nặn lại!

Ánh mắt Tiêu Dương không nhịn được hơi run lên.

Từ khí thế vừa rồi, Tiêu Dương có thể cảm nhận được sự sắc bén trong đòn công kích đột ngột kia! Trong số những người mà mình biết, sợ rằng chỉ có Lam Chấn Hoàn mới có thể làm được thế này!

Đương nhiên, Tiêu Dương có thể khẳng định một chuyện đó là người này không phải Lam Chấn Hoàn! Lão già này chưa rảnh rỗi tới mức dùng công phu chỉ để đưa mình một tờ giấy.

- Ai đó?

Tới lúc này, Bạch Húc Húc mới kịp phản ứng, y rút súng ra theo bản năng rồi quát to một tiếng.

Dưới màn mưa, không nhìn thấy bóng dáng của bất cứ ai.

Tiêu Dương nhanh chóng nhảy tới phía trước. Ánh mắt sắc bén của hắn quét nhìn bốn phía mấy lần, thế nhưng vẫn không có bất cứ phát hiện nào. Hắn quay đầu lại, liếc nhìn thằng nhóc Bạch Húc Húc đang như gặp kẻ thù lớn. Bĩu môi một cái, hắn nói:

- Thu súng lại đi! Thực lực của người thần bí này, cho dù cậu có mười khẩu súng cũng đấu không lại đâu.

- Ai đánh lén chúng ta vậy?

Sắc mặt của Bạch Húc Húc trở nên nghiêm nghị.

Tiêu Dương liếc mắt nhìn cục giấy vò trong tay mình, nghi ngờ một lúc, hắn tiện tay mở tờ giấy ra.

Tờ giấy này có màu trắng, thứ đập vào mắt là mấy chữ rất rõ ràng...

- Bắc sáu bảy?

Lúc này, Bạch Húc Húc cũng liếc qua, y nhíu mày hỏi:

- Bắc sáu bảy là gì?

- Chẳng lẽ có ai đó truyền cho chúng ta một tần số?

Tiêu Dương tự nói một câu, đột nhiên, tầm mắt hắn lơ đãng nhìn về phía trước, trước cửa kho hàng cách đó không xa xuất hiện ba chữ rất rõ ràng...

- Nam một hai?

Một ý nghĩ trực tiếp lóe lên trong đầu Tiêu Dương, mắt hắn lập tức sáng lên!

- Là biển số nhà của kho hàng trong bến tàu Ngoại Nhất!

Tiêu Dương bật thốt lên!

- Bắc sáu bảy?

Bạch Húc Húc lập tức hỏi:

- Có người muốn chúng ta tới Bắc sáu bảy?

- Nếu là bạn, có lẽ đó chính là chỗ mà chúng ta muốn tìm.

Tiêu Dương tự nói một câu:

- Cũng không loại trừ khả năng đây là kẻ thù, bọn chúng phát hiện chúng ta, cho nên cố ý dẫn chúng ta tới đó nhằm ...Bắt rùa trong hũ!

- Rốt cuộc thì chúng ta có đi hay là không?

Bạch Húc Húc gặp khó khăn.

Tiêu Dương trực tiếp vò tờ giấy lại thành một cục, sau đó ném cục giấy xuống nước theo đường parabol...

- Đi!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)