Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 385: Hắn không phải là thần! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Tiêu Dương hỏi.

Bạch Húc Húc gãi đầu cười ngượng một tiếng rồi nói:

- Không có, em chỉ muốn đi tiểu thôi.

“... ...”

Tiêu Dương không nói gì nhìn Bạch Húc Húc cầm dù, mở cửa xe, chạy tới một góc tường trong màn mưa. Bản thân hắn bắt đầu lâm vào trầm tư.

- Hỏa lực lớn nhất ở bến tàu Quân Công Lộ, bình tĩnh nhất là bến tàu Ngoại Nhất!

Trong đầu Tiêu Dương không ngừng lóe lên tên của mấy cái bến tàu, hắn tự nói:

- Theo lẽ thường thì bến tàu Ngoại Nhất có hiềm nghi lớn nhất, thế nhưng, nếu đi sâu vào phân tích, rất dễ làm cho người ta cảm thấy bến tàu Quâng Công mới là địa điểm giao dịch. Từ đầu tới cuối, lại theo bản năng bỏ qua bến tàu Ngoại Nhị, nếu như có người “chợt nhận ra”, hiềm nghi của bến tàu Ngoại Nhị lập tức tăng lớn...

- Bố cục thật tốt!

- Tiểu xong cảm thấy thật thoải mái!

Bạch Húc Húc mở cửa xe ra, vẻ mặt đầy sung sướng bước vào. Y bật thốt lên theo bản năng một câu rồi cười ha ha một tiếng, y nói tiếp:

- Một thân một mình đứng trong đất trời, không bị ràng buộc, cảm thấy mắc tiểu, nước tiểu rơi theo cơn mưa, quá thuận ý, ha ha ha!

Tiêu Dương tức giận nhìn thằng nhóc này một cái rồi nói:

- Chỉ đi tiểu thôi mà, có cần phải nói nhiều vậy không.

- Em chỉ thuận miệng chia sẻ chút cảm nhận của việc đi tiểu thôi mà.

Bạch Húc Húc cười hớn hở nói:

- Trên đời này, thời gian đi tiểu tốt đẹp nhất chính là khoảnh khắc khi sung sướng vung nước tiểu, nước tiểu lại thuận theo tự nhiên!

Gân xanh không ngừng xuất hiện trên trán Tiêu Dương, nhìn thật sâu Bạch Húc Húc, một lúc lâu sau, hắn định mở miệng. Đột nhiên, một luồng sáng xẹt qua trong đầu hắn, tâm thần chợt rung lên, hắn lập tức đứng thẳng người, dường như hắn đã có quyết định.

Cười ha ha vỗ vai Bạch Húc Húc một cái, nói:

- Ông em, cậu đi tiểu cũng thật lợi hại.

- Làm sao anh biết...

Bạch Húc Húc giật mình trong lòng một cái.

- Lái xe! Đến bến tàu Ngoại Nhất!

Tiêu Dương không để ý tới sắc mặt của Bạch Húc Húc lúc này, hắn khoát tay chặn lại rồi quả quyết ra lệnh.

- Đại ca, anh khẳng định bằng cách nào?

- Chuyện cậu đi tiểu thuận theo tự nhiên nhắc nhở tôi.

Tiêu Dương cười ha ha một tiếng, ánh sáng lạnh lùng lóe lên trong mắt, hắn nói:

- Bố trí tốt nhất chính là không có bố trí gì cả!

- Nếu như đứng trên góc độ bố trí, mặc kệ tình huống gì, chúng ta cũng sẽ loại bỏ bến tàu Ngoại Nhất rõ ràng nhất. Thế nhưng, lỡ như Trịnh Thu không hề có bố trí gì cả thì sao? Y sẽ làm cho mọi chuyện phát triển theo tự nhiên, nên dẫn dắt lực lượng cảnh sát rời khỏi y sẽ dẫn dắt, từ đó, đạt được mục đích của mình.

Tiêu Dương càng nói càng khẳng định.

- Bến tàu Ngoại Nhất!

Chiếc xe chạy thẳng tới bến tàu Ngoại Nhất.

- Bến tàu Ngoại Nhất?

Lúc này, mấy người trong phòng họp đã biết được hướng đi của Tiêu Dương, cả đám theo bản ngân ngẩn người một lúc.

- Hừ! Hắn nghĩ mình là thần à?

Âu Tử Lôi hừ lạnh một tiếng rồi trầm giọng nói:

- Tôi dám khẳng định, khả năng Trịnh Thu xuất hiện ở bến tàu Ngoại Nhất gần như bằng không!

- Đội trưởng Uông, ông thấy thế nào?

Lam Hân Linh cau mày hỏi Uông Hùng Dương.

Lúc này, Uông Hùng Dương cũng không thể không chần chờ, việc này rất nghiêm trọng, có liên lụy rất lớn. Chỉ một phán đoán sai lầm thôi rất có thể sẽ làm cho việc bố trí cả ngày nay của lực lượng cảnh sát trở nên công cốc, phần trách nhiệm này rất là nặng!

- Nếu như không xác định được mục đích của Trịnh Thu, không bằng cứ lựa chọn cách bảo thủ nhất là chia quân ba đường!

Uông Hùng Dương nói:

- Như vậy mặc dù phân tán lực lượng cảnh sát, thế nhưng chúng ta lại có thể ngay lập tức phát hiện được chỗ của Trịnh Thu, một khi phát hiện, hai phe cảnh lực còn lại sẽ dùng tốc độ nhanh chóng chạy tới tiếp viện!

Lam Hân Linh từ từ gật đầu, không có bằng chứng xác thật, cô quả thật không dám hạ lệnh dốc toàn lực.

Trầm ngâm một lúc, cô giương mát nói:

- Tổng đội Uông, ông phụ trách lực lượng cảnh sát ở bến tàu Ngoại Nhị, Âu Tử Lôi, anh phụ trách bến tàu Quân Công Lộ!

- Linh Nhi, chẳng lẽ muội muốn tới bến tàu Ngoại Nhất?

Âu Tử Lôi nhíu mày, vẻ ghe tị lóe lên trong đôi mắt y, theo y thì mục đích mà Lam Hân Linh tới bến tàu Ngoại Nhất sợ rằng không chỉ vì phá án thôi đâu.

- Việc này không nên chậm trễ...

Lam Hân Linh không trả lời câu hỏi của Âu Tử Lôi, cô đứng lên chuẩn bị ra ngoài, ngay lúc này, điện thoại trong phòng họp đột nhiên vang lên.

Uông Hùng Dương cất bước tới nghe điện thoại:

- Cái gì? Được! Được! Tiếp tục theo dõi!

Uông Hùng Dương lộ vẻ vui mừng, cúp điện thoại, ông mừng rỡ nói:

- Có người chỉ điểm phát hiện hành tung của Trịnh Thu!

- Ở chỗ nào?

Lam Hân Linh vội vàng hỏi.

- Trong chiếc xe vận chuyển vô cùng bình thường!

Uông Hùng Dương ngừng một lúc rồi từ từ nói:

- Chiếc xe này chạy theo hướng đi tới bến tàu Quân Công Lộ!

Bến tàu Quân Công Lộ! ! !

Tiếng nói vừa dứt, khóe miệng của Âu Tử Lôi lập tức lộ ra nụ cười thắng lợi.

Vẻ khinh miệt thoáng qua đôi mắt y, y nói:

- Tôi đã nói từ sớm rồi mà, hắn không phải là thần!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)