Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 384: Hắn không phải là thần! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Phía đông Minh Châu sáng lên, ánh đèn tỏa ra trong cơn mưa như trút nước. Trong phút chốc, nó sáng lên như ngôi sao đầy trời, lóe lên ánh sáng làm cho người ta say mê.

Ánh đèn dưới màn mưa vốn là một bức tranh cực đẹp, thế nhưng, ánh đèn lúc này lại có cảm giác hết sức lạnh lùng.

Tiếng kèn chói tai của xe cảnh sát vang dội cả khu vực, kèm theo đó làm những tiếng nổ súng thỉnh thoảng vang lên. Nước mưa trên đường điên cuồng tung tóe ra hai bên. Cả thành phố như trở nên rối loạn.

Ngoài sáng là tập đoàn Hắc Sơn đường đường chính chính, trong tối lại là thế lực ngầm- hội Hắc Sơn bén rễ khắp nơi. Tổ chức này đã thâm căn cố đế ở Minh Châu mấy chục năm, lúc này, bắt đầu lộ ra mặt mạnh mẽ của mình.

Giờ phút này, thái độ quyết tuyệt của Trịnh Thu được thể hiện ra. Y tình nguyện làm con thú bị nhốt không ngừng giẫy giụa chứ không lựa chọn bó tay chịu trói. Y muốn liều mạng! Liều chết đấu một lần!

Vù!

Chiếc xe vụt qua, nước mưa bắn lên, vẩy vào cửa sổ của chiếc Chery QQ màu đỏ kia. Thật may là cửa sổ xe lúc này đã đóng chặt, cho nên bên trong không bị nước mưa văng trúng.

- Đại ca, bây giờ chúng ta phải đi theo hướng nào?

Bạch Húc Húc dứt khoát dừng xe đậu ven đường, bên tai y không ngừng truyền tới tiếng súng, hướng nào cũng có tiếng súng truyền tới.

Bạch Húc Húc không biết phải làm thế nào.

Tiêu Dương thản nhiên nói:

- Đây là kế sách giương đông kích tây của Trịnh Thu. Y đang dốc hết toàn lực, sử dụng toàn bộ thế lực ngầm của hội Hắc Sơn. Y phái người tới cả ba bến tàu gây hỗn loạn nhằm phân tán tầm mắt và năng lượng của cảnh sát.

Bạch Húc Húc cau mày nói:

- Nếu vậy, chúng ta có thể hoàn toàn không để ý tới những quấy rầy này...

Bạch Húc Húc hơi ngừng lại, nghĩ thông suốt rồi lắc đầu nói:

- Sao có thể không để ý tới? Viêm Hoàng là một xã hội có luật pháp nghiêm minh. Lúc bình thường, xảy ra chuyện bắn chết người thôi đã đưa tới hỗn loạn không nhỏ. Bây giờ, lại có người dùng súng hành hung trước mặt mọi người. Nếu cảnh sát không xuất hiện kịp thời, sợ rằng họ sẽ không gánh nổi trách nhiệm trong chuyện này.

Một bên tùy ý phá hoại!

Bên còn lại phải bảo vệ!

Dưới tình huống có đủ người, cộng thêm thời tiết lúc này, thoáng cái, Trịnh Thu đã nắm giữ quyền chủ động. Nhất là cảnh sát vẫn chưa biết được y sẽ tiến hành giao dịch ở bến tàu nào.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Bạch Húc Húc vội hỏi một câu.

- Mặc dù hội Hắc Sơn ăn sâu bén rễ ở Minh Châu, thế nhưng, thế lực ngầm dù sao cũng chỉ là thế lực ngầm, bọn chúng không thể ngăn cản chính diện đòn công kích của cảnh sát được!

Tiêu Dương lạnh lùng nói:

- Trịnh Thu làm vậy không khác gì cắt thịt nuôi ưng. Y lựa chọn hi sinh nhóm lực lượng mà mình khổ tâm kinh doanh ở Minh Châu, từ đó hi vọng có thể tạo thành sự sai lệch thời gian! Khi cảnh sát phải tập trung lực lượng đối phó với đám người đang hành hung khắp nơi trong Minh Châu, Trịnh Thu sẽ mượn cơ hội này lập tức giao dịch hàng hóa ra ngoài!

Tiêu Dương xem đồng hồ, bây giờ đã là mười một giờ bốn muôn phút.

- Nếu như tôi không đoán sai, có lẽ bọn chúng sẽ giao dịch lúc rạng sáng!

Tiêu Dương mở miệng nói:

- Ông em Húc Húc, cậu lập tức liên lạc với tổng đội Uông, bảo ông ta lập tức mô tả lại từng chỗ có nổ súng. Cậu phụ trách ghi chép khoảng cách của những chỗ này với ba bến tàu, cùng với phạm vi phân bố của chúng!

Nghe vậy, Bạch Húc Húc hơi giật mình, sau đó mắt y chợt sáng lên, nói:

- Đúng vậy! Nếu Trịnh Thu có ý định tạo hỗn loạn, y nhất định sẽ lựa chọn điều động trong khoảng thời gian này. Chỉ cần chúng ta có thể phân tích ra y sẽ xuất hiện ở bến tàu nào, tới lúc đó, chúng ta sẽ có cơ hội bắt được y!

Bạch Húc Húc không tiếp tục chần chờ, lập tức liên lạc với Uông Hùng Dương, hơn nữa còn báo lên phân tích của Tiêu Dương.

Rất nhanh sau đó, những địa điểm xảy ra nổ súng được đánh dấu trên bản đồ khu vực.

Trong phòng họp của đại đội cảnh sát hình sự.

Trừ những người đã ra ngoài làm nhiệm vụ, chỉ còn lại ba người Lam Hân Linh, Âu Tử Lôi cùng với Uông Hùng Dương ở lại chỉ huy.

Lúc này, tầm mắt của ba người đang nhìn chằm chằm vào bản đồ khoanh vùng...

- Mặc dù những nơi nổ súng được phân tán khắp nơi, thế nhưng, sau khi xác định vị trí của ba bến tàu, phạm vi lại trở nên khá rõ ràng.

Uông Hùng Dương phá vỡ bình tĩnh, ông chỉ ra vị trí của ba bến tàu trong bản đồ khu vực phía dưới.

Lam Hân Linh hơi cau mày.

- Những nơi xảy ra nổ súng nằm tương đối gần bến tàu Quân Công Lộ, một phần những vụ nổ súng hơi nghiêng về phía bến tàu Ngoại Nhị, chỗ bến tàu Ngoại Nhất, ngay cả một vụ nổ súng cũng không xảy ra.

Mọi người cau mày lại.

Không ai đoán ra được Trịnh Thu muốn làm gì.

Nếu như y muốn làm xáo trộn sự bố trí lực lượng cảnh sát, muốn làm xáo trộn tầm mắt của lực lượng cảnh sát. Y có thể tạo hỗn loạn ở cả ba bến tàu chứ không chỉ chú trọng một bên, buông lỏng một bên, bên còn lại lại không hề đụng chạm gì tới.

Điều này làm cho đám người Lam Hân Linh gặp khó khăn.

- Chẳng lẽ Trịnh Thu muốn chơi trò giương đông kích tây?

Lam Hân Linh cau mày nói:

- Ngoài mặt thì kéo phần lớn lực lượng của cảnh sát tới bến tàu Quân Công Lộ, trên thực tế y lại giao dịch ở bến tàu Ngoại Nhất hoặc là Ngoại Nhị?

Nghe vậy, Âu Tử Lôi hơi chớp mắt nói:

- Nếu nói vậy, chúng ta lại có vẻ hơi đánh giá thấp Trịnh Thu! Từ những chuyện xảy ra tối hôm nay, có thể thấy được Trịnh Thu là một tên trùm buôn bán ma túy lòng dạ độc ác lại làm việc cẩn thận. Y làm vậy rõ ràng là để lực lượng cảnh sát tập trung ở xung quanh bến tàu Quân Công Lộ, bến tàu Ngoại Nhất lại không có chút động tĩnh nào. Từ điểm này rất dễ làm cho mọi người nghĩ tới một việc: đây là kế điệu hổ ly sơn của Trịnh Thu. Trên thực tế, nếu chúng ta làm vậy, sợ rằng chúng ta sẽ trúng kế của Trịnh Thu.

- Ý anh là...

- Cầu giàu sang trong nguy hiểm!

Âu Tử Lôi cười lạnh nói:

- Tám mươi phần trăm Trịnh Thu sẽ xuất hiện ở bến tàu Quân Công Lộ!

- Vậy y há không phải là tự nộp mình hay sao?

Uông Hùng Dương nhíu mày, trầm ngâm một lúc, ông nói:

- Có điều, Tử Lôi thiếu gia nói vậy cũng có lý. Nếu như tất cả mọi người đều không nghĩ tới việc Trịnh Thu sẽ xuất hiện ở bến tàu Quân Công Lộ, y hoàn toàn có khả năng im hơi lặng tiếng hoàn thành vụ giao dịch này ngay dưới mắt chúng tay.

- Bến tàu Quân Công Lộ?

Lam Hân Linh cau mày tự hỏi.

Lúc này, trên một chiếc xe, Tiêu Dương cũng đang nhíu mày.

Hắn than thở một câu:

- Quả bom khói này của Trịnh Thu đúng là rất khéo!

Trước kia, hắn trúng kế của Trịnh Thu một lần, suýt nữa đã bỏ mạng. Lần này, Tiêu Dương không cho phép mình phạm phải sai lầm giống như lần trước.

- Bến tàu Quân Công Lộ? Ngoại Nhất? Ngoại Nhị?

Lúc này, Bạch Húc Húc cũng lầm bầm mấy tiếng, một lúc lâu sau, y đột ngột ngẩn đầu lên.

- Cậu nghĩ tới điều gì?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)