Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 383: Mưa to! tiếng súng! đại loạn! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Tiêu Dương xua tay nói, hắn hiểu ý của thằng nhóc này, y muốn theo mình ra ngoài.

Bạch Húc Húc xoay mặt lại nhìn Phương Mộng Lam, gương mặt xuất hiện nụ cười vô cùng ngoan ngoãn, y nói:

- Mẹ, không phải mẹ thường xuyên nói là khi nhà họ Bạch chúng ta làm việc, không làm thì thôi, nếu đã làm thì phải làm tới cùng, làm tốt nhất! Mẹ xem, hiện giờ... Bí mật lớn của tập đoàn Hắc Sơn bị con phát hiện...

- Đừng nói nữa.

Phương Mộng Lam bĩu môi nói:

- Mẹ có thể cho con đi, thế nhưng con phải đáp ứng mẹ một điều kiện.

- Điều kiện gì?

Bạch Húc Húc vội vàng hỏi.

- Nếu như con không thể bắt được Trịnh Thu, sau khi trở về thủ đô, con phải gia nhập Thiên Tử Các, tiếp nhận huấn luyện mà Lam bá dành cho con!

Nghe vậy, mặt Bạch Húc Húc đỏ lên như tương, cắn chặt hàm răng, y hỏi:

- Nếu như con bắt được Trịnh Thu thì sao?

- Vậy cứ coi như mẹ chưa nói gì.

Phương Mộng Lam không cho là đúng nói.

Tiêu Dương hơi khó hiểu nhìn hai người.

Dựa theo những gì Lam Chấn Hoàn từng nói, người có thể gia nhập Thiên Tử Các đều là Cổ Võ giả, Chúc Tính giả hoặc là những kỳ nhân dị sĩ có đủ loại tuyệt kỹ. Với thằng nhóc trước mặt này, Tiêu Dương quả thật không nhìn ra tên này có gì giống với những loại người vừa được kể.

Chẳng lẽ đi cửa sau?

Ý nghĩ này lóe qua trong đầu Tiêu Dương, đồng thời, hắn cũng âm thầm than thở một câu: con cháu nhà có quyền đúng là khác với người bình thường!

- Được! Con đáp ứng điều kiện của mẹ!

Bạch Húc Húc tỏ vẻ thấy chết không sờn, cắn răng nhận lời.

Mấu chốt là máu nóng đang sôi sùng sục trong người y mới xuất hiện hôm nay. Lúc này, mình biết bên ngoài có một tràng cảnh vô cùng đồ sộ sắp sửa diễn ra, sao mình có thể kiềm chế xúc động mãnh liệt trong lòng được.

- Nhất ngôn ký xuất!

Phương Mộng Lam cười tủm tỉm nhìn Bạch Húc Húc.

- Tứ mã nan truy!

Bạch Húc Húc ưỡn ngực lên nói, sau đó, y xoay người lại nhìn Tiêu Dương rồi hai người bước mấy bước ra ngoài cửa. Ý chí đang phồng to như khí cầu của Bạch Húc Húc chợt xẹp lại, y quay đầu lại, mặt đưa đám nói:

- Mẹ, con có thể thương lượng thêm không?

- Cút!

Phương Mộng Lam sầm mặt lại, nổi giận gầm lên một tiếng.

Trong nháy mắt, hai bóng người biến mất như một làn khói...

Bên trong phòng bệnh, Bạch Tố Tâm cố nén cười, một lúc lâu sau, nhịn không được hỏi:

- Mẹ, mẹ thật sự muốn để em trai gia nhập Thiên Tử Các ư?

- Mẹ biết rất rõ tính cách của thằng nhóc này, nó tuyệt đối là loại hàng sợ thiên hạ không loạn. Nhà họ Bạch chúng ta đã có rất nhiều người làm quân nhân rồi, không bằng cứ bồi dưỡng một tên lưu manh có thân phận không thua bất cứ quân đội nào. Có lúc, nhờ vậy có thể xử lý không ít chuyện.

Bạch Tố Tâm cười một cách kỳ lạ, cô nói:

- Nếu em trai muốn gia nhập Thiên Tử Các, nó sẽ phải sử dụng lực lượng thuộc tính của mình, vậy... Khục khục.

Bạch Tố Tâm không nói tiếp nữa, mặt cô đầy vẻ nén cười.

- Được rồi, con nhóc này, ngồi xuống, đừng nói em trai con nữa, nói chuyện của các con đi.

Phương Mộng Lam trợn mắt nhìn hai người, bà nói:

- Con xem lại hai đứa các con coi, đang yên đang lành, tự nhiên không làm thiên kim tiểu thư của nhà họ Bạch mà lại chạy tới Minh Châu. Một đứa làm cảnh sát, một đứa làm giáo viên, bây giờ còn làm thành thế này. Các con chuẩn bị trả lời mẹ thế nào đây?

Cảm nhận được ánh mắt đang híp của mẹ mình, hai chị em nhịn không được giật mình một cái.

Trời đêm, mưa lớn.

Bóng đêm càng ngày càng đậm, những giọt mưa từ trên trời rơi xuống càng ngày càng lớn, cơn mưa không hề có dấu hiệu chấm dứt.

Mưa to bao phủ Minh Châu.

Dường như nhận thấy hi vọng phát hiện Trịnh Thu của mình không lớn, những bóng người ướt đẫm ngoài đường từ từ giảm bớt. Xe chạy hai bên đường đã rất ít, hơn nữa, gần như cách một đoạn thời gian sẽ có một xe cảnh sát gào thét chạy qua.

Toàn thành phòng bị.

Lúc này, một chiếc Chery màu đỏ cũng đang lao vút trên đường.

Chạy không hề có mục đích.

- Đại ca, bây giờ chúng ta làm gì?

Bạch Húc Húc không nhịn được hỏi.

- Tùy tiện láy xe chạy trên con đường dẫn tới ba bến tàu.

Tiêu Dương ném ra một câu, có thằng đệ Bạch Húc Húc bên cạnh, tất nhiên hắn không cần tự mình lái xe. Hai chân đong đưa, hắn ngủ gà ngủ gật.

Vù!

Vù!

Từng bóng xe lao vụt qua.

Thời gian từ từ trôi qua, rất nhanh, đã tới mười một giờ đêm.

Cơn mưa lớn vẫn như đầy trời như cũ.

Đột nhiên...

Bằng! ! ! !

Cách đó không xa, có một tiếng súng trong trẻo vang lên, trong nháy mắt, tiếng súng này xé rách màn đêm, vang vọng tận trời!

Đôi mắt vốn đang híp của Tiêu Dương đột nhiên mở ra!

- Rốt cuộc cũng bắt đầu rồi ư?

Không cần hắn dặn dò, Bạch Húc Húc đã đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao thẳng tới chỗ tiếng súng vang lên!

Bằng!

Bằng! Bằng!

Gần như cùng lúc, lại có vài tiếng súng vang lên ở những chỗ khác.

Giờ khắc này, trong màn đêm mịt mờ, từng chiếc xe cảnh sát lóe lên ánh sáng rực rỡ chói mắt, phát ra thanh âm chói tai một đường chạy băng băng tới...

Mặt hồ yên tĩnh như bị một tảng đá lớn đập trúng.

Sóng dâng lên! Sau đó trở nên cao vút!

Toàn thành hỗn loạn!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)