Thấy cảnh này, ông lão đứng bên cạnh Quân Thiết Anh theo bản năng muốn ngăn chặn động tác của Tiêu Dương. Thế nhưng, Quân Thiết Anh không có bất cứ động tác chống cự nào, thay vào đó cô bình tĩnh tiếp nhận nụ hôn trên trán của Tiêu Dương. Thấy vậy, khuôn mặt của ông lão hơi thay đổi.
Ánh mắt ông không tự chủ được ngừng trên người Tiêu Dương một lúc. Chốc lát sau, ông thầm thở dài một hơi. Khi Quân Thiết Anh gật đầu, con ngươi lóe lên ánh sáng, ông lão bước lên một bước, né người sang, hỏi:
- Tiểu thư, tôi có thể nói chuyện với người thanh niên này một lúc không? Sắc mặt của Quân Thiết Anh không hề có vẻ kỳ lạ, cô khẽ gật đầu một cái rồi tự mình di chuyển xe lăn tới phía trước mấy bước.
- Không có cách nào làm tròn lời hứa, vậy thì đừng nên tạo cho người khác quá nhiều hi vọng.
Ông lão nhìn Tiêu Dương. Ý nghĩa trong lời nói của ông chính là ám chỉ lời hứa trịnh trọng vừa rồi của Tiêu Dương với Quân Thiết Anh.
- Lương bá...
Sắc mặt của Tiêu Dương vẫn rất bình tĩnh, từ từ nói:
- Tiêu Dương tôi từ trước tới nay nói được làm được, chưa bao giờ nuốt lời, tôi chỉ hi vọng một điều, mấy ngày Thiết Anh về nhà này, ông có thể quan tâm cô ấy một chút.
- Cậu có thể đoán được lần này tiểu thư về nhà sẽ có chuyện xảy ra?
Lương Bá hỏi ngược một câu.
Tiêu Dương cười khẽ rồi nói:
- Ngay cả chuyện này cũng làm không được, tôi không xứng làm Thư Đồng đọc sách của Đại tiểu thư.
Lương Bá nhìn Tiêu Dương.
- Thế nhưng, dù thế nào thì cậu cũng chỉ là một thư đồng.
Những gì ông nói đều là thật, lúc này, thay vì nói đây là câu trách móc, không bằng hãy nói đây là lời nhắc nhở của Lương bá dành cho Tiêu Dương.
- Vũng nước đục nhà họ Quân không phải ai cũng có thể đặt chân vào.
Lương Bá nhỏ giọng nói một câu, than thở:
- Những năm gần đây, cậu là người đàn ông đầu tiên có thể làm cho tiểu thư tiếp nhận, có lẽ, cậu chính là nơi gửi gắm tâm tư duy nhất của tiểu thư sau này. Cho nên, Tiêu Dương, cậu hãy nghe tôi khuyên một câu.
Vẻ mặt Lương Bá vô cùng trịnh trọng nói:
- Tiểu thư ở thủ đô, tôi sẽ tận lực chăm sóc, tôi hi vọng cậu không nên đặt chân tới thủ đô.
Tiêu Dương dùng đôi mắt trong suốt bình tĩnh của mình nhìn Lương bá, một lúc lâu sau, hắn cười khẽ một tiếng rồi nói:
- Nếu đã nói ra lời hứa, dù đối mặt đầm rồng hang hổ thì đã sao?!
- Cậu...
Lương Bá không nhịn được cau mày, nói:
- Cậu làm vậy là không biết lượng sức mình, là châu chấu đá xe! Nếu như cậu có chuyện, tiểu thư phải làm sao đây?
- Lương bá, ý tốt của ông Tiêu Dương nhận.
Tiêu Dương trầm giọng trả lời, vẻ lạnh lùng lóe lên trong đôi mắt, nói:
- Tôi không biết mình có bị gì không, thế nhưng, tôi tuyệt đối không để cho bất cứ người nào làm bị thương Đại tiểu thư!
Mặt Tiêu Dương đầy vẻ lạnh lùng, đôi mắt sắt bén như đao, hắn nói:
- Những lời này, Lương bá hãy giúp tôi chuyển cho những người nên nghe.
Nói xong, Tiêu Dương dứt khoát xoay người lại rời đi, rất nhanh sau đó, hắn đã biến mất khỏi tầm mắt của Lương bá.
- Chuyện này...
Lương Bá nhíu chặt mày, một lúc sau, ông nhịn không được thở dài nói:
- Tiểu thư, cô đã tìm được một người đàn ông nguyện gánh vác mọi thứ vì mình, thế nhưng... Cái gánh to thế này, hắn có gánh nổi không?
Lúc này, trong lòng Lương bá, Quân Thiết Anh vừa may mắn vừa bất hạnh.
May mắn là người đàn ông mà cô nhìn trúng nguyện ý xông vào đầm rồng hang hổ vì cô, đây chính là hạnh phúc mà vô số cô gái tìm hoài không thấy. Thế nhưng, bất hạnh ở chỗ, một khi người đàn ông này xuất hiện ở thủ đô, hắn sẽ bị mưa gió sấm sét giết chết, đến lúc đó, vết thương trong lòng Quân Thiết Anh sẽ càng sâu hơn.
Lương bá đi tới, ông không nói thêm gì, chỉ đẩy Quân Thiết Anh đi qua chỗ kiểm tra an ninh...
Phía xa, một bóng người cao lớn từ từ xuất hiện, hai tròng mắt trong suốt của hắn nhìn theo hướng Quân Thiết Anh rời khỏi. Một lúc sau, hắn nhỏ giọng tự nói với mình:
- Lần gặp mặt sau, tôi sẽ giúp cô có thể đứng trong nhân thế này bằng chính đôi chân của mình.
Đám người không ngừng qua lại, bóng người của Tiêu Dương đã biến mất. Rất nhanh sau đó, một chiếc Chery màu đỏ bắn nước qua hai bên, một đường chạy băng băng tới cửa bệnh viện, người trong xe đội mưa vọt vào...
- Đại ca, anh đã trở lại.
Sự kính ngưỡng của Bạch Húc Húc với Tiêu Dương không ngừng không nghỉ như nước mưa bên ngoài. Dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, Bạch Húc Húc là người đầu tiên xông tới nghênh đón, hơn nữa thằng nhóc còn rất quan tâm đưa tới khăn giấy.
- Húc Húc, chị lớn từng tuổi này rồi vẫn chưa lần nào thấy em đưa khăn giấy cho mẹ.
Bạch Tố Tâm khiếp sợ mở miệng nói.
Phương Mộng Lam cũng chua xót nhìn Bạch Húc Húc.
Bạch Húc Húc cười xấu hổ, sau khi Tiêu Dương trả khăn giấy đã lau xong cho Bạch Húc Húc, Bạch Húc Húc theo bản năng đưa cho Phương Mộng Lam, y nói:
- Mẹ, khăn giấy nè...
“... ...”
Tất cả mọi người đều yên lặng không nói gì nhìn Bạch Húc Húc.
Mồ hôi lạnh chảy ra trên trán Bạch Húc Húc, y không tự chủ được bóp chặt khăn giấy rồi lau mồ hôi trên trán mình.
- Đại tỷ, hiện giờ có cảm giác gì?
Tiêu Dương đi tới, hắn xe nhẹ đường quen đặt tay lên mạch của Bạch Khanh Thành.
- Tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.
Bạch Khanh Thành hơi bịt miệng vết thương, lúc nói chuyện, vết thương hơi nhói đau.
Sau khi quan sát một lúc, Tiêu Dương cười khẽ rồi nói:
- Đại tỷ, bây giờ việc cô cần làm là phải nghỉ ngơi cho khỏe, đừng suy nghĩ gì cả, những chuyện còn lại cứ giao cho tôi!
Nói cho cùng, Bạch Khanh Thành bị thương đều vì chuyện điều tra tập đoàn Hắc Sơn. Bây giờ vẫn chưa rõ tung tích của Trịnh Thu, sao Tiêu Dương có thể chịu để yên.
- Vừa nãy dượng gọi điện thoại tới...
Bạch Tố Tân nói lại tin tức trước đó cho Tiêu Dương, dù sao thì Bạch Khanh Thành lúc này không thích hợp mở miệng nói nhiều.
Tiêu Dương từ từ gật đầu.
Sau khi trầm ngâm một lúc, hắn đứng lên rồi nói:
- Đại tỷ, cô nghỉ ngơi cho khỏe, tôi ra ngoài một chuyến.
Mặc dù biết cảnh sát đã bày thiên la địa võng, thế nhưng, Tiêu Dương vẫn mơ hồ cảm thấy bất an trong lòng. Nếu như Trương Tiều là Chúc Tính giả, vậy thì Trịnh Thu rất có khả năng cũng giống vậy, nếu không, sao Trương Tiều lại quyết một lòng bán mạng cho y tới vậy?
Thực lực của Trịnh Thu thế nào không biết, y còn nắm trong tay một thế lực ngầm rất mạnh là hội Hắc Sơn. Nếu như tập trung lực lượng đột kích, chưa chắc không thể công phá phòng tuyến của cảnh sát. Huống chi, bây giờ cảnh sát vẫn chưa có mục tiêu cụ thể, vì vậy lực lượng cảnh sát phải phân tán ra vài nơi để tìm kiếm tung tích của Trịnh Thu.
- Cẩn thận.
Bạch Khanh Thành yếu ớt lên tiếng.
- Đại ca!
Lúc này, Bạch Húc Húc đột nhiên bước tới mấy bước nhìn Tiêu Dương, vẻ mong đợi không thể che giấu xuất hiện trong mắt y. Vẻ khát vọng này còn mãnh liệt hơn cả oán phụ khuê phòng lâu năm nữa...