Uông Hùng Dương trầm giọng nói:
- Trịnh Thu là một người vô cùng tự tin, bây giờ tập đoàn Hắc Sơn đã bị hủy, y chắc chắn sẽ không cam lòng để nhóm hàng này trôi theo dòng nước! Cho nên, rất có thể y sẽ lựa chọn làm liều một lần!
- Thật là tức cười.
Âu Tử Lôi cười lạnh nói:
- Ông biết không, nếu như điều lượng lớn nhân viên tới bến tàu mai phục, việc lục soát trong thành phố sẽ lỏng lẻo hơn rất nhiều. Đến lúc đó, Trịnh Thu hoàn toàn có thể nhân cơ hội này rời đi Minh Châu! Có lẽ, Trịnh Thu đang chờ các người làm vậy cũng không chừng.
- Đừng cãi vã nữa.
Lam Hân Linh nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, trầm ngâm một lúc, ngước mắt nhìn Uông Hùng Dương, cô hỏi:
- Tổng đội Uông, ông có số điện thoại của Tiêu Dương không?
Trong nháy mắt khi cô dứt lời, sắc mặt Âu Tử Lôi lập tức thay đổi, theo bản năng, y không tự chủ được nắm chặt quả đấm lại.
Y ghét nhất việc nghe tới cái tên này, nhất là khi nghe được từ miệng của Lam Hân Linh.
Uông Hùng Dương cũng ngẩn ra.
Lam Hân Linh thản nhiên nói:
- Từ chuyện nghi ngờ, điều tra tới lục soát tìm ra chứng cứ phạm tội của tập đoàn Hắc Sơn đều do Tiêu Dương trực tiếp tham dự. Hắn chính là người am hiểu vụ án này nhất, cho nên, tôi muốn nghe ý kiến của hắn.
- Linh Nhi...
Âu Tử Lôi cau mày nói:
- Tên Tiêu Dương kia chỉ là một người ngoài nghề, sao chúng ta phải hành động theo lời đề nghị của một người ngoài nghề?
- Đội trưởng Lam nói có lý.
Lúc này, Uông Hùng Dương không tiếp tục chậm trễ nữa, ông trực liếp lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Dương.
- Dượng?
Một giọng nói yếu ớt truyền ra từ trong điện thoại.
Uông Hùng Dương ngẩn ra, sau đó ông mừng rỡ hỏi:
- Khanh Thành, con tỉnh rồi?
Đầu bên kia điện thoại thật sự truyền ra giọng nói của Bạch Khanh Thành, cô nhẹ nhàng nói:
- Vâng.
- Tỉnh lại thì tốt.
Vẻ vui mừng khó có thể che giấu xuất hiện trên khuôn mặt của Uông Hùng Dương. Có điều, đang tròng phòng họp, Uông Hùng Dương không thể tiếp tục nói chuyện với Bạch Khanh Thành, ông hỏi:
- Tiêu Dương đâu?
- Hắn đưa Thiết Anh ra sân bay...
Bạch Khanh Thành nói:
- Dượng, dượng tìm Tiêu Dương vì chuyện tập đoàn Hắc Sơn ư?
Uông Hùng Dương gật đầu, ông kể đại khái mọi chuyện một lần.
Đầu bên kia điện thoại, Bạch Khanh Thành yên lặng một lúc.
Một lúc sau, cô mở miệng nói:
- Nếu là Tiêu Dương, hắn sẽ chọn bến tàu!
Sau khi Uông Hùng Dương cúp điện thoại, ông truyền đạt câu nói cuối cùng của Bạch Khanh Thành tới mọi người.
- Hừ! Toàn nói bừa!
Âu Tử Lôi cười lạnh, trầm giọng nói:
- Linh Nhi, hiện tại chúng ta không thể lãng phí thời gian lên mấy chuyện không liên quan. Tập trung toàn bộ lực lượng tăng cường lục soát tung tích của Trịnh Thu mới là thượng sách.
Lam Hân Linh nhíu chặt lông mày, cô nói:
- Nếu như làm theo lời anh, lỡ như Trịnh Thu thật sự tới bến tàu tiến hành giao dịch, đây chẳng khác nào là nỗi nhục to lớn với toàn bộ ngành cảnh sát chúng ta!
Mặt Âu Tử Lôi hơi thay đổi, một lúc lâu sau, y từ từ nói:
- Thế nhưng, sao Trịnh Thu có thể xuất hiện ở bến tàu được.
- Tôi đã quyết định!
Lam Hân Linh đứng lên, cô trầm giọng nói:
- Tôi không biết Trịnh Thu có xuất hiện không, thế nhưng, không thể để vụ giao dịch ở bến tàu hoàn thành được! Lập tức điều cảnh sát từ mỗi cửa ải, bảo họ chạy tới ba bến tàu!
- Linh Nhi...
- Đây là mệnh lệnh!
Giọng của Lam Hân Linh mang theo khí thế không cho phép nghi ngờ.
Mưa vẫn tiếp tục rơi, ánh đèn chiếu nghiêng xuống đất.
Xe cộ xung quanh không ngừng qua lại, mặc dù chuyện của tập đoàn Hắc Sơn tạo thành một trận động đất ở Minh Châu, thế nhưng, nó vẫn không thể xáo trộn tiết tấu sinh hoạt vốn có được.
Trong phòng chờ ở sân bay Minh Châu.
Một bóng người đẹp trai, mặt nở nụ cười bình thản đang đẩy xe lăn tới phía trước. Trên xe lăn, có một cô gái với khuôn mặt xinh đẹp điềm tĩnh đang ngồi, cái chăn màu trắng mềm mại đặt trên hai chân cô.
Sau lưng, có một ông lão mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc đi theo phía sau hai người...
Bóng người dừng lại.
Tiếng radio trong trẻo, ngọt ngào nhắc nhở kiểm tra an ninh vang lên bên tai.
Tiêu Dương bước tới, ngồi chồm hỏm xuống rồi mỉm cười nói với Quân Thiết Anh:
- Đại tiểu thư, lên đường bình an.
Quân Thiết Anh khẽ cắn đôi môi, gật đầu một cái, cô muốn nói lại thôi...
Vẻ yên tĩnh ôn hòa này sưởi ấm trái tim nhau.
Một lúc lâu sau.
- Tiểu thư, đã đến giờ.
Ông lão bước lên hai bước nhắc nhở.
Quân Thiết Anh nhìn sang, chuyện cô muốn nói cô vẫn chưa nói ra, cô rất muốn nói: Tôi chờ anh ở thủ đô...
Khóe miệng của Tiêu Dương nhếch lên tạo thành nụ cười. Hắn đứng lên, hơi khom người xuống, sau đó hôn nhẹ lên trán Quân Thiết Anh. Đồng thời, đôi mắt hắn đối mặt với đôi mắt trong suốt của Quân Thiết Anh, hắn kiên định nói một câu:
- Tôi đã hứa với cô, khi cô cần tôi nhất, tôi sẽ đến!