Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 379: Truy nã toàn thành! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Khi Bạch Húc Húc quan sát những món quốc bảo này, Tiêu Dương đã bước tới phía trước.

Bố trí trong phòng bí mật không quá phức tạp, ngoại trừ quốc bảo trân phẩm, chỉ còn lại một cái bàn và một cái ghế.

Tiêu Dương đi tới trước mặt cái bàn, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là một tờ giấy, trên đó chỉ có lác đác vài chữ. Nhìn mấy lần, Tiêu Dương vẫn không nhìn ra được gì, lúc này, hắn ngồi xuống cái ghế.

Mở ngăn kéo ra, một chồng tư liệu thật dày được Tiêu Dương lấy ra.

- Năm x tháng y ngày z, giao dịch với Nhẫn Tổ của Nhật Bản mười rương Heroin.

- Năm a tháng e ngày s, phòng thí nghiệm số một thành công chế tạo loại thuốc viên mới.

“... ...”

Tiêu Dương càng xem càng là kinh hãi, đồng thời, cơn sóng trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, những cơn sóng này không ngừng đánh thẳng vào nội tâm hắn. Chồng tài liệu thật dày trên này này ghi chép gần như toàn bộ những việc làm không hợp pháp của tập đoàn Hắc Sơn.

Đây chính là thứ được Trịnh Thu dùng để ghi chép sổ sách.

Theo y thì ghi chép những số liệu này trên sách an toàn hơn lưu trữ trên máy tính nhiều. Dữ liệu trong máy tính có khả năng bị người khác lấy trộm, dữ liệu ghi chép trên giấy, giấu trong phòng bí mật sẽ tuyệt đối an toàn.

Nào ngờ, người định không bằng trời định.

Trịnh Thu có nằm mơ cũng không nghĩ tới việc căn phòng vô cùng bí mật này lại bị người ngoài công khai xông vào như vậy.

Đây chính là kiếp số trong cuộc đời y.

Tiêu Dương tin chắc, dựa vào xấp tài liệu này đã đủ xử tử hình Trịnh Thu vô số lần. Từ khi Tiêu Dương bước vào mật thất, có thể nói, tập đoàn Hắc Sơn đã xem như bắt đầu sụp đổ.

- Báo cảnh sát!

Tiêu Dương trầm ngâm một lúc rồi ngẩng đầu lên, trầm giọng quát to một tiếng.

Bạch Húc Húc giật mình, hỏi:

- Đại ca, chúng ta đang ở đây, cần gì phải báo cảnh sát? Tự chúng ta xử lý là được.

- Đừng nói nhảm nữa!

Tiêu Dương từ từ nói:

- Lập tức báo cảnh sát, để bọn họ phái cảnh sát ra ngoài kiểm tra cửa ải ra vào Minh Châu, tôi nghi Trịnh Thu sẽ lựa chọn cách chạy trốn!

Nếu như những thứ quan trọng trong phòng bí mật bị tiết lộ, Trịnh Thu không còn bất cứ cơ hội nào để tranh cãi. Y chọn cách chạy trốn cũng không phải là chuyện lạ gì.

Một khi tin tức được truyền đi.

Thoáng cái, toàn bộ Minh Châu đã vén lên sóng to gió lớn.

Sóng gió kinh hoàng, đường cùng xuất hiện!

- Tập đoàn Hắc Sơn lại âm thầm sản xuất độc phẩm?

- Không thể tin nổi! Không ngờ tập đoàn Hắc Sơn chỉ là ngụy trang do tập đoàn tội phạm loại lớn thiết lập.

- Khi lục soát tập đoàn Hắc Sơn, tìm thấy những quốc bảo bị mất trong mấy năm gần đây!

Nhất thời, gần như toàn bộ ánh mắt ở Minh Châu đều dõi sang bên này, những tiếng bàn tán rối rít vang lên. Ánh mắt mọi người đều có vẻ khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi!

Hai bên đường phố rộng rãi xuất hiện từng người từng người mặt đồng phục cảnh sát. Mấy tòa cao ốc của tập đoàn Hắc Sơn bị cảnh sát niêm phong ngay lập tức. Lúc này, con đường này chứa đầy người, họ đứng bên ngoài vạch cấm vào của cảnh sát rồi ngước nhìn vào trong như muốn xem cho rõ toàn bộ mọi chuyện.

- Xem ra chuyện này là thật!

Những người vốn còn đang nửa tin nửa ngờ nhịn không được than thở một câu.

- Đúng rồi, tại sao không nhìn thấy tổng giám đốc Trịnh Thu của tập đoàn Hắc Sơn?

- Có không ít nòng cốt của tập đoàn Hắc Sơn bị bắt, chỉ không thấy mình Trịnh Thu.

Khi tất cả mọi người đang nghi ngờ và sợ hãi, lại có một tin tức vang lên như sấm!

- Tổng giám đốc Trịnh Thu của tập đoàn Hắc Sơn đã chạy trốn, hiện tại ban bố lệnh truy nã toàn thành phố. Nếu ai biết được hành tung của Trịnh Thu, xin lập tức liên hệ với cảnh sát. Nếu thông tin là thật, sẽ được thưởng một triệu.

Giải thưởng một triệu!

Ai cũng nhịn không được sôi máu lên, mắt cả đám người không ngừng tỏa sáng.

Bây giờ có thể khẳng định một chuyện đó là Trịnh Thu chưa kịp rời khỏi Minh Châu. Vậy thì kẻ tương đương một triệu rất có khả năng đang núp ở một xó xỉnh nào đó cách mình không xa.

Cơ hội phát tài tới rồi.

Ai ai cũng theo bản năng nhìn chằm chằm những người xuất hiện trong tầm mắt mình, dường như ai cũng cảm thấy mình sẽ phát hiện Trịnh Thu...

Một giờ trước, trong lòng dân chúng, tổng giám đốc Trịnh Thu của tập đoàn Hắc Sơn chính là tượng trưng của người thành công trong xã hội. Y chính là bạch mã hoàng tử trong lòng không ít thiếu nữ, càng là nam thần trong mắt rất nhiều thiếu phụ.

Giờ khắc này, Trịnh Thu chỉ còn một hình tượng duy nhất, đó là... Chuột chạy qua đường!

Tìm kiếm toàn thành phố!

Lực lượng của dân chúng vô cùng to lớn. Chỉ cần là chỗ có người, chỗ đó sẽ có những ánh mắt liếc nhìn khắp những nơi hẻo lánh để tìm kiếm Trịnh Thu. Có điều, sau mấy giờ, mặc dù cảnh sát nhận được nhiều cuộc điện thoại nói chỗ a chỗ b có người giống với kẻ tình nghi Trịnh Thu. Thế nhưng, khi cảnh sát chạy tới, đa số đều uổng công vô ích, họ chỉ bắt được một ít tội phạm khác bị truy nã được một thời gian.

Những người này cảm thấy thật oan ức, mình vốn đang trốn rất tốt, lại vì Trịnh Thu mà mình bị cảnh sát bắt được, có thể nói là xui xẻo tới tận nhà.

Lúc chạng vạng, bầu trời bắt đầu tối.

Lệnh truy nã đã sớm ban khắp thành phố, từng cửa khẩu ra vào thành phố được canh giữ vô cùng nghiêm ngặt.

Trải qua nhiều giờ điều tra và nhận định, tập đoàn Hắc Sơn dính líu tới rất nhiều sự kiện phạm tội. Xấp tài liệu do Tiêu Dương mang ra từ phòng bí mật không khác gì một quả bom nguyên tử nổ ở Minh Châu, đưa tới từng đợt từng đợt chấn động mạnh.

Thậm chí chuyện này còn kinh động tới trung ương. Trước khi chạng vạng tối, Lam Chấn Hoàn trực tiếp bộc lộ quan điểm trước mặt công chúng. Ông dùng danh nghĩa tiểu đội phá án tới từ kinh thành đồng thời tiếp nhận vụ án này.

Mưa gió ở Minh Châu điên cuồng phun trào.

Thậm chí ngay cả Tiêu Dương và Bạch Húc Húc cũng không ngờ tới là chuyện mình đập phá hôm nay suýt chút nữa đã tạo thành một cái hang lớn ở Minh Châu.

Ào ào! !

Những giọt mưa lớn chừng hạt đậu từ trên trời rơi xuống.

Sắc trời đã hơi tối, thêm vào việc trời đang mưa to cho nên việc lục soát có thêm không ít chướng ngại.

Trong một khu nhà phổ thông ở Minh Châu, ở chỗ sâu nhất có một kho hàng cũ nát. Lúc này, có một bóng người liều lĩnh chạy tới trong cơn mưa, hơn nữa, người này còn nhẹ nhàng gõ tám lần cửa lớn của kho hàng.

Hạ thấp giọng, người này nói:

- Là tôi.

Cửa kho hàng mở ra, người này ướt đẫm đi vào.

- Tình huống bên ngoài thế nào rồi?

Bên trong kho hàng, một bóng người có khuôn mặt lạnh lẽo lên tiếng hỏi.

Người này là Trịnh Thu!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)