Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 378: Truy nã toàn thành! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Phòng làm việc rộng rãi hoàn toàn trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn phía trước, bên tai họ lượn lờ câu nói cực kỳ phách lối kia.

- Thấy ca mạnh không? Mạnh không? Nếu không vì đầu óc của mọi người đang rất rung động, sợ rằng đã có không ít người liên tục gật đầu rồi.

Gặp phải đòn tấn công mạnh như dời non lấp bể thế kia lại chỉ dùng một quyền đã hóa giải!

Một quyền đánh nát! Hơn nữa còn đánh ngược trở lại làm cho Trương Tiều gieo gió gặp bão, cuối cùng, y chết vì chính những cây đinh mà mình ném ra.

Quá mạnh mẽ! Bạch Húc Húc rút tay ra khỏi đũng quần. Lúc này, con ngươi của y đã sắp lồi ra, khuôn mặt y vô cùng khiếp sợ. Một lúc lâu sau.

- Tôi... Không có hoa mắt đó chứ?

Bạch Húc Húc dụi dụi đôi mắt, nháy mắt sau đó, y vô cùng hưng phấn đi tới bên cạnh Tiêu Dương. Dường như y có hơi không biết dùng ngôn ngữ thế nào để diễn tả tâm trạng của mình lúc này.

- Đại... Đại ca, anh quá mạnh mẽ!

Cuối cùng, y phun ra một câu.

Tiêu Dương cười tủm tỉm vỗ vai Bạch Húc Húc một cái rồi nói:

- Nhớ lấy, vĩnh viễn đừng bao giờ mất lòng tin với đại ca.

Bạch Húc Húc không ngừng gật đầu.

Dường như thằng nhóc vừa mới lộ vẻ tà ác này đã trở thành fan hâm một trung thành của Tiêu Dương rồi.

- Thu dọn chỗ này một chút.

Tiêu Dương không tiếp tục chần chờ, hắn lên tiếng phân phó:

- Còn nữa, lập tức đóng cửa lại, tránh cho việc có người khác biết được biến cố xảy ra trong phòng làm việc.

Tiêu Dương liếc mắt nhìn tên Trương Tiều đã chết, sau đó lại liếc mắt nhìn sang hướng kệ sách, bước tới chỗ đó.

Bạch Húc Húc theo sát phía sau.

- Đại ca, cơ quan nằm ở chỗ nào?

Bạch Húc Húc không nhịn được vội vàng hỏi.

Tiêu Dương khoát tay ra hiệu bảo thằng nhóc nhiều chuyện này im miệng, mắt chăm chú nhìn bức tranh trước mặt. Đây là một bức tranh sơn thủy có khí thế mênh mông, nét bút chứa đầy ý khoáng đạt.

“Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên,

Dao khan bộc bố quải tiền xuyên.

Phi lưu trực há tam thiên xích,

Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên.”

Hương Lô nắng dọi khói hồng xây

Xa trước dòng sông thác Bộc đầy

Bay thẳng xuống ba nghìn thước thẳm

Ngỡ sông Ngân tuột chín tầng mây

Nguồn: Đường thi tuyển dịch, NXB Thuận Hoá, 1997

Bạch Húc Húc nhỏ giọng ngâm bài thơ này rồi rung đùi đắc ý hỏi:

- Chẳng lẽ bài thơ này chứa đựng bí mật gì đó?

- Nếu không cậu tới thử?

Tiêu Dương đột nhiên xoay mặt lại cười tủm tỉm nhìn Bạch Húc Húc.

Bạch Húc Húc cười mỉa một tiếng rồi vội vàng ngậm miệng lại.

Ba!

Ba!Ba!Ba!

Đột nhiên, Tiêu Dương đập mấy bàn tay lên mấy chỗ khác nhau trên vách tường. Bạch Húc Húc nhìn tới hoa cả mắt, có điều y không dám tiếp tục lên tiếng quấy rầy Tiêu Dương cho nên chỉ có thể ở một bên mở to mắt nhìn...

Liên tục đánh ra vài chưởng như đánh đại, không có bất cứ quy luật nào. Một lúc sau, Tiêu Dương trực tiếp đập một chưởng lên chỗ thấp nhất của thác nước trên bức tranh.

Ầm!

Một tiếng vang trầm thấp vang lên.

Một tíc tắc này, Bạch Húc Húc không nhịn được trừng to một cái, lập tức đảo mắt qua một lần rồi nghi ngờ nói:

- Dường như vừa rồi có động tĩnh gì đó...

- Ở chỗ này.

Tiêu Dương trực tiếp xé trức tranh này ra.

Roẹt roẹt!

Một cái cửa hang to bằng bức tranh xuất hiện trước mắt Bạch Húc Húc...

- Đây là phòng bí mật của Trịnh Thu?

Vẻ hưng phấn lóe lên trong mắt Bạch Húc Húc, y nói:

- Trịnh Thu để ý cái phòng bí mật này tới vậy, tôi nghĩ bên trong chắc chắn sẽ có thứ gì đó không thể cho người khác biết.

Lần này, Tiêu Dương không để ý tới Bạch Húc Húc đang dài dòng bên cạnh, hơi khom người xuống rồi bước vào bên trong mật thất, Bạch Húc Húc vội vàng đi theo phía sau.

Bên trong toàn là một màu đen, nơi này chỉ có một lối đi dài chừng ba thước. Sau khi Tiêu Dương tìm được công tắc đèn trên vách tường, một ánh đèn yếu ớt xuất hiện trong lối đi, căn phòng bí mật này hoàn toàn lộ ra trước mặt hai người.

- Chậc chậc, không ngờ đây lại là phòng bí mật chứa đồ của Trịnh Thu.

Bạch Húc Húc ở bên cạnh thuận tay cầm lên một bức tượng phật thật nặng được đặt ở vách tường phía trước. Sau khi vuốt ve vài cái, y chợt ồ lên một tiếng. Đánh giá cẩn thận bức tượng Phật này một lúc, y giật mình la lên:

- Đây... Đây không phải là bức tượng Phật thời Minh của viện bảo tàng kinh thành bị mất năm ngoái sao? Nghe nói bức tượng Phật này có khả năng trừ tà đuổi ma. Tất nhiên, giá trị cao nhất của nó nằm ở chỗ lịch sử, dường như nó có lai lịch không nhỏ... Có điều, trong đợt triển lãm của viện bảo tàng năm ngoái, nó đã bị trộm mất, không ngờ nó lại xuất hiện ở đây!

Bạch Húc Húc giật mình nhìn những món đồ cổ có giá trị liên thành trong phòng bí mật, ánh vẻ khiếp sợ trong đôi mắt y càng ngày càng đậm.

- Không ngờ, đúng là thật không ngờ!

Bạch Húc Húc nói bằng giọng hơi khó tin:

- Chẳng lẽ những món quốc bảo trân phẩm bị mất này đều do Trịnh Thu trộm đi?

- Nếu không phải vậy, chẳng lẽ những thứ này tự mình chạy vào trong phòng bí mật của Trịnh Thu.

Tiêu Dương cười híp mắt nói, ánh sáng lạnh lóe lên trong đôi mắt, nói:

- Xem ra hội Hắc Sơn này ngoại trừ bán ma túy ra còn làm không ít những việc mờ ám khác!

- Một khối u nhọt lớn tới thế lại có thể công khai ẩn núp ở Minh Châu lâu như vậy!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)