Lúc này, Tiêu Dương đã nhìn đủ, y bước lên một bước...
- Đại ca!
Bạch Húc Húc giật mình la lên:
- Cẩn thận...
Cùng lúc đó, một luồng khí lưu có thể nhìn thấy bằng mắt thường như sóng biển lao tới chỗ Tiêu Dương...
Tiêu Dương quay đầu lại cười mỉm với Bạch Húc Húc một cái, dường như hắn căn bản không nhìn thấy luồng khí lưu đang đánh tới. Tim của Bạch Húc Húc gần như đã leo lên tới cổ họng, hai tay y phản xạ có điều kiện mò xuống phía dưới mình...
Phanh!
Một chớp mắt này, Tiêu Dương đột nhiên xoay người lại đánh một quyền.
Quyền phong xuất hiện, nó mang theo khí thế sấm sét trực tiếp đánh nát bấy luồng khí lưu đang đánh tới kia.
- Nhớ lấy, vĩnh viễn đừng nên nghi ngờ thực lực của đại ca.
Lúc này, Tiêu Dương vẫn không quên lạnh lùng ném cho Bạch Húc Húc một câu.
Bạch Húc Húc kinh ngạc đến ngây người.
Luồng khí lưu mang theo năng lượng kinh khủng kia lại bị đại ca dùng một quyền nhẹ nhàng đánh nổ!
Đại ca... Quá mạnh mẽ!
Khuôn mặt đang kinh hoàng của Bạch Húc Húc từ từ ổn định trở lại, sau đó, lộ ra vẻ mừng rỡ!
- Lão đệ, cậu đưa tay vào đó làm gì?
Tiêu Dương nghi ngờ liếc mắt nhìn Bạch Húc Húc.
“Á” một tiếng, Bạch Húc Húc vội vàng rút hai tay từ trong quần ra rồi lúng túng cười mỉa nói:
- Xin lỗi, hình như vừa rồi bị dọa tới mức rụt lại.
“... ...”
Tiêu Dương từng nghe qua chuyện sợ tè ra quần, thế nhưng, chưa từng nghe tới chuyện bị dọa tới co rút lại.
Cảnh giới này rất cao đó!
- Hừ! Quả nhiên là có chút bản lĩnh!
Lúc này, đôi mắt của Trương Tiều đã lạnh như núi băng. Đột nhiên, lại có từng luồng từng luồng khí lưu chen chúc lao tới chỗ Tiêu Dương. Mang theo cái oai của nghìn quân, chúng trào lên như sóng to gió lớn.
Hô!
“Xoạt xoạt xoạt”, quyền ảnh chồng nhau lao về phía trước, chúng thổi qua như một trận cuồng phong.
Hai bên đấu nhau, người dũng cảm thắng.
Hai bên chém giết, kẽ mạnh thắng!
Hai bên cứng đấu cứng với nhau một đòn.
Không có chút hồi hộp nào, từng tầng từng tầng khí lưu bị đánh nát. Quyền phong như ngược sóng ngược gió, mang theo uy thế vô tận ầm ầm đánh nát những tầng khí lưu trước mặt.
Bịch! Bịch!
Trương Tiểu có cảm giác ngực mình như bị một tảng đá lớn đập trúng, liên tục lui ra sau mấy bước. Bóng người lảo đảo dựa vào vách tường bên cạnh, khó khăn lắm mới có thể đứng vững thân thể. Sắc mặt biến đổi mấy lần, y mở to mắt kinh hãi nhìn Tiêu Dương...
Một màn vừa rồi, mọi người chỉ nhìn thấy cảnh Tiêu Dương đánh nát từng tầng khí lưu. Người chính thức có thể cảm nhận được uy lực thật sự của đợt công kích vừa rồi chỉ có mình Trương Tiều. Quyền phong không những đánh nát khí lưu, nó còn thuận thế đẩy ngược số khí lưu còn sót lại, làm cho chúng trực tiếp đánh lên ngực y.
Cả người co rút, hít sâu mấy cái, y cưỡng ép khôi phục lại huyết dịch đang quay cuồng trong cơ thể. Nụ cười gằn trên mặt Trương Tiều đã sớm biến mất, thay vào đó là vẻ ngưng trọng.
Mình nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, bên cạnh cháu trai của Bạch Thiên Mệnh sao có thể không có cao thủ bảo vệ? Lúc này đã cưỡi hổ khó xuống, giờ mình phải liều mạng thôi!
Đôi mắt sáng lên, nhìn chằm chằm Tiêu Dương, y nói:
- Tao đã xem thường mày.
Tiêu Dương cười nhạt nhìn Trương Tiều, hắn nói:
- Ai cũng không dễ dàng thừa nhận sự thất bại của mình.
Ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt Trương Tiều, y hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Mày cũng vậy.
Tiêu Dương mỉm cười đứng chắp tay, liếc nhìn Trương Tiều, hắn hỏi:
- Dường như anh còn có dự tính khác trong lòng?
Hiếm khi gặp được một đối thủ thế này, Tiêu Dương rất sẵn lòng biết thêm một ít về thủ đoạn tấn công của Chúc Tính giả.
Trương Tiều lạnh lùng nhìn Tiêu Dương, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh như một ác ma khát máu, nhìn chằm chặp Tiêu Dương, nói:
- Nếu vừa rồi mày thừa thắng xông lên, sợ rằng tao đã là cái xác rồi! Đáng tiếc, ngay cả chút cơ bản trong việc chiến đấu thế này mày cũng không có, có lẽ mày theo bên cạnh thái tử gia sống cuộc sống an nhàn quá lâu cho nên trở nên như vậy. Mày nhất định sẽ chết!
Y vừa dứt lời, khí lưu xung quanh Tiêu Dương đột nhiên trở nên vô cùng rồi loạn.
Kèm theo một tiếng cười gằn, hai tay Trương Tiều đột nhiên lật một cái, không biết từ khi nào mà tay y lại có thêm một đống cây đinh nhọn. Y ném đống đinh này lên trời, những cây đinh sắt nhọn này nhanh chóng dung nhập vào những dòng khí lưu phía trước.
- Để tao xem quả đấm của mày cứng tới đâu.
Trương Tiều Tứ cười nhìn Tiêu Dương rồi quát to một tiếng. Thoáng cái, khí lưu đầy trời như bị mất khống chế hoàn toàn. Chúng mang theo những cây đinh nhọn lao tới như thác nước đang dâng trào, như nghìn vạn con ngựa đang lao vút.
Khí thế xung thiên!
- Cẩn thận!
Thấy một màn này, Bạch Húc Húc lại không nhịn được đưa tay vào trong quần, đồng thời, y nghẹn ngào hô to một câu.
Luồng lực lượng đang xông tới quả thật quá mãnh liệt. Cho dù đứng cách rất xa, Bạch Húc Húc vẫn có thể cảm nhận được cảm giác làm cho người ta hít thở không thông cùng với ý lạnh lạnh tới thấu xương.
Lúc này, con ngươi của tất cả mọi người không nhịn được đồng thời trợn to hết mức...
Cứ như họ đang xem cảnh quay chậm vậy...
Đối mặt với đòn công kích bén nhọn lại mạnh mẽ này, Tiêu Dương lại dứt khoát bước lên một bước. Đồng thời cơ thể hắn hơi cúi xuống, sau đó trực tiếp đấm ra. Quả đấm nghênh đón đòn công kích đang đánh tới! !
- Không được!
- Hắn điên rồi!
- A!
Ầm! ! !
Một tiếng vang kinh thiên động địa vang lên!
Thoáng cái, dường như cả tòa nhà cũng đã lay động. Giống như trải qua một trận động đất mạnh, tất cả mọi người trong phòng làm việc này không tự chủ được lảo đảo mấy cái. Một luồng sáng nhức mắt từ phía trước nhào tới, tất cả mọi người nhắm mắt lại theo bản năng...
Một lúc lâu sau...
Bạch Húc Húc từ từ mở mắt ra, y lập tức lo lắng nhìn qua. Thế nhưng, trong phút chốc, miệng y há to ra rồi không khép lại được!
Trợn mắt há hốc mồm!
Phía trước, Tiêu Dương vẫn duy trì tư thế ra quyền, chỗ Trương Tiều, cả người tên này cắm đầy đinh, ngay cả mấy chỗ hiểm cũng có...
Chết ngay tại chỗ!
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh...
Tiêu Dương thu quyền rồi thản nhiên cười khẽ một tiếng. Quay mặt lại nhìn Bạch Húc Húc, hắn hỏi:
- Thấy ca mạnh không?