Từ giây phút đẩy cửa bước vào, Trương Tiều đã phán án tử cho tất cả mọi người trong phòng làm việc.
Đúng như những gì Trịnh Thu dặn dò, một khi xảy ra chuyện có dính dáng tới sống còn của tập đoàn Hắc Sơn, như vậy, phải...Giết!
Trương Tiều biết hậu quả của việc giết người diệt khẩu, y biết mình phải gánh mọi chuyện.
Thế nhưng, đây là lệnh. Khi Trương Tiều có ý định giết mọi người, sát ý xẹt qua trong mắt Tiêu Dương. Người thông minh thường chết rất sớm. Cho nên Tiêu Dương mới nói Trương Tiều cũng rất thông minh.
Không chỉ thông minh thôi, y còn làm cho Tiêu Dương cảm thấy rất kinh ngạc, không ngờ hắn và Bạch Húc Húc đứng cách rất xa cửa nói chuyện với nhau, Trương Tiều vẫn có thể nghe thấy. Vì vậy, sắc mặt hắn ngiêm túc hơn vài phần.
- Mặc dù mi rất thông mi, thế nhưng mi lại không có lòng kiên nhẫn. Tiêu Dương nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Bạch Húc Húc để phòng ngừa Trương Tiều đột nhiên ra tay, đồng thời híp mắt cười một tiếng rồi nói:
- Bọn ta cùng lắm mới chỉ nhìn ra sơ hở mà thôi, chưa chắc bọn ta có thể tìm ra phòng bí mật.
Trương Tiều không cho là đúng, cười cười:
- Nếu có thể nhìn ra chỗ khác lạ của gạch men và bức tranh, tôi nghĩ cậu đã sớm có dự tính phá vỡ cơ quan mở cửa phòng bí mật rồi.
Tiêu Dương cười ha ha một tiếng, lạnh lùng nói:
- Nếu ngay cả cơ quan của môn phái loại ba- phái Thiên Cơ, tôi còn không phá giải được, sao tôi dám tự xưng Tiêu Dương!
Theo Tiêu Dương, tên của hắn chính là một danh từ đáng để kiêu ngạo.
Mắt Trương Tiều trở nên rét lạnh, cười lạnh một tiếng, nói:
- Hãy mang theo lòng kiêu ngạo này của mi..Đi gặp Diêm Vương đi!
Vừa dứt lời, mười ngón tay của Trương Tiều thoáng cái trở nên mềm mại như vải thưa, nhanh chóng lượn lờ chuyển động. Khi mười ngón tay giao nhau, có những luồng khí lưu đi kèm chúng, những luồng khí lưu này tạo thành những vòng xoáy lớn nhỏ không đều...
- Chúc Tính giả?
Sắc mặt của Bạch Húc Húc lập tức thay đổi!
Với thân phận của y, biết sự tồn tại của Chú Tính giả chẳng phải là chuyện lạ gì, hơn nữa, y còn biết khá rõ lực lượng của Chúc Tính giả.
- Mau lui lại!
Bạch Húc Húc lui ra phía sau vài bước, đồng thời, y hét lớn:
- Nổ súng!
Người bình thường chỉ có một cách duy nhất để chiến thắng Chúc Tính giả, đó là dùng vũ khí nóng!
Bạch Húc Húc biết, mặc dù mười người này đều là quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh, đều là người có thực lực mạnh mẽ. Thế nhưng, nếu so sánh với Chúc Tính giả, hai bên căn bản là hai loại người ở hai đẳng cấp khác nhau.
Không cách nào so sánh!
Sắc mặt của tất cả mọi người thoáng cái đã trở nên nghiêm nghị, đồng thời, họ không ngừng rút súng ra...
Thế nhưng, trong chớp mắt này, khi họng súng lộ ra không khí, dường như có một luồng khí lưu vô hình cuốn thẳng tới chỗ những khẩu súng...
Ngay lập tức.
Vèo! Vèo! Vèo!
Ba!
Cả đám quân nhân bị luồng khí lưu này trùng kích tới mức tê dại, không tự chủ được thả lỏng tay, khẩu súng trên tay lập tức rơi xuống đất.
- Một đám phế vật!
Trương Tiều cười gằn một tiếng rồi nắm hai bàn tay lại, trong nháy mắt, quả đấm bị nắm chặt.
Hô!
Dường như toàn bộ khí lưu trong phòng làm việc bị Trương Tiều khống chế.
- Đây là thuộc tính gì?
Thấy một màn này, Tiêu Dương nhịn không được nhíu mày một cái.
- Thuộc tính của y là “Khí“. Thông qua việc khống chế khí lưu trong không khí, y có thể chiến thắng kẻ thù.
Sắc mặt của Bạch Húc Húc hơi khó coi, môi khô khốc, run rẩy nói:
- Đòn tấn công như thế rất khó có thể phòng bị.
- Khí?
Tiêu Dương liếc mắt nhìn phía trước, một tia sáng không che giấu lóe lên trong mắt hắn.
Dường như hắn càng ngày càng hứng thú với thứ gọi là “Chúc Tính giả“.
- Ông em Húc Húc, cậu nói thử xem, liệu có Chúc Tính giả nào có thuộc tính là “rắm” không?
Tiêu Dương không nhịn được tự sướng một chút, hắn nói:
- Đây cũng là một loại khí đó!
Bạch Húc Húc không nói gì, liếc mắt nhìn Tiêu Dương một cái, cười khổ nói:
- Đại ca, bây giờ là lúc nào rồi, anh còn có tâm trạng để nói đùa! Có điều...
Bạch Húc Húc nói lẩm bẩm:
- Mặc dù chưa nghe nói qua thuộc tính “rắm”, thế nhưng, tôi đã thấy một loại thuộc tính “Nước” rất đặc biệt, có lẽ, nó được biến đổi từ thuộc tính “Nước” mà ra.
- ”Nước” gì?
Tiêu Dương tò mò hỏi, hiển nhiên là đã quên mất chuyện phía trước còn có kẻ thù lớn là Trương Tiều.
Bạch Húc Húc hơi ngượng ngùng, khó có thể mở miệng, y dùng tay chỉ về phía nửa người dưới của mình...
- Nước tiểu?
Sau khi Bạch Húc Húc gật đầu, Tiêu Dương hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm!
Trong đầu hắn không tự chủ được hiện lên một hình ảnh...
Có hai phe đang giao chiến, đột nhiên có một trong hai người hét lớn một tiếng:
- Mũi tên nước!
Tên này vô cùng có khí thế lui ra sau vài bước sau đó mạnh mẽ tụt quần xuống, móc ra chim to, sau đó mãnh liệt bắn về phía đối phương...
“... ...”
Tiêu Dương cảm thấy rợn cả tóc gáy, nếu như mình có thuộc tính như thế, mình tình nguyện cả đời không dùng tới.
Nhất là khi kẻ thù là nam, kẻ thù bị mình đánh bại chạy trốn, mình còn phải vừa cầm chim to vừa đuổi sát không tha...
- Khụ khụ!
Bạch Húc Húc thấy Tiêu Dương thoáng cái đã lâm vào trầm tư. Liếc mắt nhìn về phía mười người sắp không nhịn được bên phe mình, y lo lắng ho khan một tiếng rồi cẩn thận nói:
- Đại ca... Đại ca!
Lúc này Tiêu Dương mới tỉnh hồn lại, nhìn Bạch Húc Húc, vẫn không nhịn được tò mò hỏi:
- Húc Húc lão đệ, cậu thật sự gặp qua người có thuộc tính “Nước tiểu”?
Bạch Húc Húc sắp tan vỡ, ánh mắt thay đổi vài cái, y nói:
- Cứ... Cứ xem là vậy đi. Đại ca, làm sao bây giờ?
Mười tên quân nhân bị khí lưu của Trương Tiều thao túng phải tụ lại thành một đống, mặt mũi cả đám đầy vẻ đau đớn. Khuôn mặt của họ càng ngày càng đỏ bừng lên, dường như xung quanh chỗ đó đã trở thành vùng chân không rồi.
Trương Tiều khống chế khí lưu, y rút không khí trước mặt bọn họ qua một bên.
- Làm sao bây giờ?
Bạch Húc Húc chỉ có thể siết chặt nắm đấm.