Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 375: Mi cũng rất thông minh! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Mắt Trịnh Thu lóe lên ánh sáng lạnh, sát cơ lộ ra trên khuôn mặt, lạnh lùng nói bằng giọng đằng đằng sát khí:

- Hơn nữa, nhất định phải giết sạch toàn bộ, lưu toàn bộ bọn chúng lại!

Nghe vậy, sắc mặt Trương Tiều chấn động mạnh, y la lên:

- Trịnh tổng, đó là...

- Tôi không cần biết bọn họ có lai lịch gì!

Trịnh Thu hung ác nói:

- Nếu bí mật trong phòng bí mật bị phát hiện, tập đoàn Hắc Sơn và chúng ta sẽ xong đời! Nếu đã như vậy, đường nào cũng chết, không bằng liều một lần, giết sạch toàn bộ bọn họ! Nghe rõ không?

Miệng Trương Tiều há ngậm vài lần...

Một lúc lâu sau, y gật đầu nói:

- Thuộc hạ hiểu rồi!

Trương Tiều thật sự hiểu rõ, y không chỉ hiểu rõ chuyện này, y còn hiểu tại sao khi xảy ra chuyện lớn tới vậy, Trịnh Thu vẫn còn vững vàng, không hề lập tức chạy về tập đoàn Hắc Sơn!

Y đã sớm có kế hoạch cá chết lưới rách!

Thế nhưng, dù lưới có rách, Trịnh Thu cũng sẽ có được lý do khác thường, nhất định sẽ có thể thoát khỏi hiềm nghi trong vụ này. Như vậy, chỉ còn lại một khả năng, nếu như đám người Bạch Húc Húc chết, chắc chắn mình sẽ là vậy bị hi sinh.

Hít sâu một hơi, Trương Tiều nhẹ nhàng bước tới gần cửa phòng...

- Tiểu gia nhìn không vừa mắt cái bình kia, đập cho tôi!

Tiếng hô điên cuồng của Bạch Húc Húc lập tức vang lên, bên trong giọng nói này chứa đầy vẻ khinh thường và khiêu khích.

Loảng xoảng!

Bình hoa bể nát.

- Tới đây, cái hồ cá đó, lập tức đập nát cho tôi!

Bạch Húc Húc tiếp tục chỉ đạo:

- Ném cá vàng xuống lầu luôn!

Ngay cả con cá vàng vô tội cũng không bỏ qua.

Có điều, chính vì vậy, Trương Tiều lại yên tâm hơn.

Khi chưa tới thời khắc cuối cùng, y tuyệt đối không nghĩ tới chuyện cá chết lưới rách! Giết Bạch Húc Húc, y chỉ còn con đường chết, đây là sự thật không thể thay đổi, Trương Tiều không dám dính tới chuyện này.

Tiếng đập đồ không ngừng vang lên từ trong phòng.

Bạch Húc Húc đang trút giận!

- Hừ! Cái kệ sách kia che đậy tầm mắt của tiểu gia, hủy nó cho tiểu gia!

Bạch Húc Húc quát to một tiếng.

Một tích tắc này, sắc mặt Trương Tiều lập tức thay đổi, tay phải của y theo bản năng nắm lấy chuôi cửa, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào giết sạch những người bên trong!

- Chờ đã.

Lúc này, có một giọng nói vang lên:

- Công tử, tôi thấy cái kệ sách này rất sang trọng, đẹp đẽ. Theo tôi thì cứ giữ lại, chút nữa bắt Trịnh Thu tặng nó cho chúng ta, ngài thấy sao?

Bạch Húc Húc chần chờ một lúc rồi gật đầu một cái, cười ha ha nói:

- Đề nghị không tệ lắm, bổn công tử từ lúc lên ba đã bắt đầu đọc nhiều sách vở, bây giờ mười mấy tuổi, sách trong nhà đã chất cao như núi, có giá sách này, Trịnh Thu đúng là đã giúp tiểu gia không ít việc.

Lúc này, Trương Tiều đang đứng ngoài cửa thở dài một hơi, đồng thời, y không nhịn được khinh bỉ Bạch Húc Húc một lúc.

Đọc nhiều sách vở?

Ta khinh!

Cho dù cái tên con nhà giàu mi có đọc nhiều sách, sợ rằng cũng chỉ là loại sách dành cho người lớn, không thích hợp cho nhi đồng xem mà thôi.

Tiếng đập đồ không ngừng vang lên, sau khi Bạch Húc Húc nói không đụng tới kệ sách, Trương Tiều đã thả lỏng hơn một nửa. Thế nhưng, y không ngờ được là trong phòng làm việc lúc này, Tiêu Dương và Bạch Húc Húc đang nhìn nhau rồi cười một tiếng. Đồng thời, trong nụ cười đó còn chứa đựng vẻ đắc ý.

Bạch Húc Húc âm thầm vẫy tay, bốn bóng người nhẹ nhàng đi tới hai bên kệ sách.

Một bên hai người, hai bên đồng thời phát lực!

Dè dặt dời kệ sách cồng kềnh này sang một bên, một lúc sau, kệ sách đã bị dời ra ngoài khoảng một thước.

Tiêu Dương và Bạch Húc Húc nhẹ nhàng bước tới...

- Chẳng có gì hết?

Bạch Húc Húc tỉ mỉ quan sát từ trên xuống dưới từ trái qua phải mấy lần, cuối cùng, y nhịn không được nhíu mày nói:

- Đại ca, chẳng lẽ tên Trịnh Quyền gạt chúng ta? Chỗ này ngay cả khác lạ cũng không có, chớ nói chi là phòng bí mật.

- Ai nói không có khác lạ?

Tiêu Dương khẽ mỉm cười, hắn chỉ tay về phía trước rồi nói:

- Có ba chỗ khác lạ!

Bạch Húc Húc ngẩn ra, y khó hiểu nhìn Tiêu Dương.

- Đầu tiên...

Tiêu Dương mỉm cười đánh giá vách tường sau kệ sách, hắn nói:

- Gạch men phía sau kệ sách thoạt nhìn thì giống y như đúc với bên ngoài, thế nhưng, Húc Húc, cậu xem này, mỗi tấm gạch men bên trong đều có một vạch rất nhỏ!

Bạch Húc Húc cẩn thận nhìn mấy lần rồi gật đầu.

- Điểm khác lạ thứ hai chính là bức tranh này...

Tiêu Dương cười nói:

- Ông em Húc Húc, nếu đổi lại là cậu, cậu có treo một bức tranh sau lưng kệ sách, để nó bị che lấp hoàn toàn không?

- Đúng vậy!

Bạch Húc Húc giật mình hiểu ra, y nói:

- Nếu đặt kệ sách chỗ này, vậy thì treo bức tranh ở đây làm gì.

- Điểm khác lạ thứ ba...

Tiêu Dương lấy tay quẹt phía sau kệ sách và vách tường một cái rồi thản nhiên nói:

- Nếu như kệ sách bị cố định ở chỗ này một thời gian, mặc kệ quét dọn thế nào đi nữa cũng sẽ có tro bụi, thế nhưng, chỗ này chẳng có chút tro bụi nào cả. Từ những điểm trên, có thể kết luận một chuyện: cái kệ sách này thường xuyên được dời đi!

Mắt Bạch Húc Húc sáng lên:

- Thật sự có mật thất?

Rầm! ! !

Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Trương Tiều u ám cười gằn nhìn Tiêu Dương, y nói:

- Quả nhiên không hổ là người của Bạch gia, rất thông minh!

Tiêu Dương hơi bất ngờ nhìn Trương Tiều...

Hắn không ngờ mình đã ép thấp giọng tới vậy, Trương Tiều vẫn có thể nghe được, hơn nữa còn phá cửa mà vào!

Hiển nhiên, mình đã hơi xem thường tên Trương Tiều này.

Lúc này, giọng của Trương Tiều một lần nữa vang lên, dày đặc sát khí.

- Có điều, người thông minh thường sống không thọ.

Nghe vậy, Tiêu Dương hơi nheo mắt lại.

Khóe miệng hơi nhếch lên, hắn nói:

- Mi cũng rất thông minh!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)