Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 374: Mi cũng rất thông minh! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Trong chớp nhoáng này, mặt Tiêu Dương có thêm mấy phần cảnh giác, im hơi lặng tiếng bước tới gần Bạch Húc Húc.

Hắn không hi vọng thằng nhóc này bị Trương Tiều cùng đường quay đầu lại cắn một cái, hơn nữa, hắn cũng không biết thuộc tính của Trương Tiều là gì, vì vậy lo trước khỏi họa vẫn tốt hơn!

- Có nghe không? Phòng làm việc của Trịnh Thu ở đâu?

Bạch Húc Húc còn không hết giận, hung hăng đạp Trương Tiều một cái.

Lúc này, Trương Tiều đang kiềm nén lửa giận trong lòng, y biết mình có thể giết thằng nhóc trước mắt này một cách nhẹ nhàng, không hề tốn sức! Thế nhưng, Trương Tiều lại không thể không kiêng kỵ thân phận phía sau của thằng nhóc này.

Giết Bạch Húc Húc, sợ rằng tập đoàn Hắc Sơn cũng xong luôn, người đầu tiên mà Trịnh Thu không buông tha chính là mình.

Bạch Húc Húc trợn mắt nhìn chằm chằm Trương Tiều, dường như y đang chuẩn bị ra tay lần nữa.

- Ở... Ở phía trên.

Trương Tiều không thể không lựa chọn khuất phục Bạch Húc Húc, cưỡng ép nuốt cơn giận trong lòng xuống, y vâng vâng dạ dạ đi phía trước.

Bạch Húc Húc đầy ngang ngược càn rỡ đi phía sau, tư thế này giống con nhà giàu trăm phần trăm. Ở bên cạnh, Tiêu Dương trố mắt nghẹn họng thầm nghĩ:

- Đây là bản chất của y ư? Hay là thằng nhóc này diễn quá nhập vai.

Tiêu Dương thầm than một câu rồi đi sát phía sau.

Có lẽ do đập mệt rồi cho nên một đường đi qua mấy tầng lầu, Bạch Húc Húc vẫn không hạ lệnh đập phá, y chỉ liếc mắt một cái rồi bước tới phía trước.

- Phía trước... Phía trước chính là phòng làm việc của Trịnh tổng.

Trương Tiều xoay người lại cười khổ nói:

- Bạch đại công tử, hiện tại Trịnh tổng thật sự không có trong tập đoàn...

- Im miệng!

Bạch Húc Húc tức giận quá to một tiếng, lạnh lùng nói:

- Cứ coi như thằng cháu con rùa Trịnh Thu rút đầu không ra đi, tiểu gia sẽ chờ y trong phòng làm việc của y, dù thế nào đi nữa, hôm nay tiểu gia cũng phải có được câu trả lời!

- Bạch đại công tử!

Trương Tiều thấy Bạch Húc Húc muốn xông vào bên trong, không nhịn được mở miệng kêu một tiếng.

Bạch Húc Húc xoay người lại cười lạnh nói:

- Mi nghe cho kỹ rồi chuyển lời cho Trịnh Thu, tốt nhất là hãy cầu nguyện chị ông không có chuyện gì, nếu không, ông muốn san bằng tập đoàn Hắc Sơn!

Đằng đằng sát khí!

Mặc dù đây chỉ là diễn xuất, thế nhưng, nếu Bạch Khanh Thành thật sự xảy ra chuyện, sợ rằng mấy phương thế lực kể cả tập đoàn Hắc Sơn sẽ phải gánh chịu lửa giận của nhà họ Bạch!

Mượn nhờ khí thế của câu nói này, Bạch Húc Húc đạp mạnh một đạp lên cửa phòng làm việc.

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn vang lên.

Cửa phòng cũng không mở ra như tưởng tượng của Bạch Húc Húc, lực phản chấn mạnh mẽ suýt chút nữa đã làm cho thằng nhóc này té xuống.

Trong chớp nhoáng này, mặt thằng nhóc trở nên giận không kiềm nổi, mặt trầm xuống, liếc nhìn Trương Tiều, nói:

- Mở cửa ra!

Trương Tiều khổ sở lên tiếng:

- Bạch đại công tử, trước giờ chỉ có Trịnh tổng mới có chìa khóa dùng để mở cửa phòng làm việc của mình, bọn tôi không được phép tùy ý vào.

- Hừ!

Bạch Húc Húc cười lạnh một tiếng rồi nói:

- Mi cho rằng tiểu gia không có cách nào ư?

Bạch Húc Húc nhẹ nhàng xoay nắn bắp đùi một lúc rồi lui ra mấy bước, dường như y đang tích tụ lực lượng.

Một lúc sau...

Bạch Húc Húc khoát tay ra dấu cho Tiêu Dương, nói:

- Tiến lên!

Tiêu Dương liếc mắt nhìn thằng nhóc chết vì sĩ diện này. Thầm khinh bỉ một lúc, sau đó, hắn bước tới mấy bước rồi đột nhiên đạp mạnh một cước...

Rầm rầm!

Cửa phòng làm việc cứ như bị một trận cuồng phong quét qua, gần như không có chút chống đỡ nào, nó đã bị mở ra, hơn nữa cánh cửa còn chấn động một lúc.

Lúc này, sắc mặt Trương Tiều hơi thay đổi, ánh mắt không nhịn được liếc nhìn Tiêu Dương một cái. Sắc mặt y hoàn toàn trở nên u ám, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Húc Húc ra lệnh cho người vọt vào. Sau đó, khi Bạch Húc Húc bước đi vào, Trương Tiều cũng định vào theo...

- Đứng lại cho tiểu gia!

Bạch Húc Húc quay đầu lại la to, phẩy tay một cái, y nói:

- Tiểu gia vào trong, mi vào theo làm gì?

- Tôi... Tôi...

Sắc mặt của Trương Tiều không ngừng thay đổi. Một lúc lâu sau, y miễn cưỡng nở nụ cười rồi nói:

- Bạch đại công tử, tôi theo vào để ngài tiện sai bảo.

- Chỉ có chó mới theo sát chủ nhân từng bước!

Bạch Húc Húc nói một câu không khách khí, liếc mắt nhìn Trương Tiều, hỏi:

- Mi là chó à?

Nghe vậy, ánh sáng lóe lên mấy lần trong đôi mắt Trương Tiều, quả đấm của y nhịn không được nắm chặt lại. Một lúc lâu sau, cả người như co rút lại, y hít sâu môt hơi rồi rút cái chân đã bước một bước vào phòng lại.

Rầm!

Cửa phòng đóng kín.

Lúc này, có một giọng nói từ bên trong truyền ra:

- Ngay cả chó cũng không bằng.

Một thoáng này, Trương Tiều cảm thấy mặt mình đã phồng to hết sức, cắn chặt hàm răng, gân xanh trên cánh tay không ngừng gồ lên!

Nếu không phải sức chịu đựng của Trương Tiều tương đối mạnh, sợ rằng lúc này y đã vọt vào liền mạng với Bạch Húc Húc rồi.

Một hồi tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên.

Có người đưa Trương Tiều điện thoại, nói:

- Trịnh tổng.

Trương Tiều dời sang mấy bước, nói nhỏ:

- Trịnh tổng, bọn họ đang ở trong phòng làm việc của ngài.

Mặt Trịnh Thu lúc trắng lúc xanh.

Tiêu Dương hỏi y có mời được Như Lai không? Trịnh Thu đã thử liên lạc không ít người, thế nhưng, khi nghe tới chuyện cháu trai ruột của Bạch Thiên Mệnh tới trả thù cho chị mình, cả đám lập tức câm như hên rối rối rít né tránh.

Sau khi điều tra sơ qua, Trịnh Thu đã hiểu được nguyên nhân câu chuyện.

Thiên kim của Bạch gia đang nằm viện, chưa biết sống chết thế nào, nếu đổi là mình, có quyền lực và bối cảnh như vậy, làm gì có chuyện mình bỏ qua! Cho dù Trịnh Thu có thời gian chuẩn bị, dù có biết được người nhà họ Bạch tới Minh Châu, y cũng không có cách nào dự liệu được chuyện người nhà họ Bạch sẽ tìm tới cửa.

Vì vậy, với hành vi của Bạch Húc Húc, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra y đang cố ý gây chuyện, thế nhưng, không khó để hiểu nguyên nhân. Nếu thật sự như thế, Trịnh Thu ngược lại không có bao nhiêu lo lắng, dù sao thì đập vài tầng lầu, nhiều lắm chỉ là tổn thất chút tài sản mà thôi. Thế nhưng, nếu bọn họ đánh bậy đánh bạ, làm lộ ra thứ không nên làm lộ trong phòng làm việc của mình...

- Trịnh tổng, làm sao bây giờ?

Trương Tiều không nhịn được hỏi một câu.

Đầu bên kia, Trịnh Thu yên lặng một lúc lâu, sau đó từ từ mở miệng nói:

- Cho dù thế nào, tuyệt đối không thể để bọn họ phát hiện phòng bí mật trong phòng làm việc, nếu không, tập đoàn Hắc Sơn chúng ta hoàn toàn xong!

- Nếu như...

Trương Tiều chần chờ nói:

- Bị bọn họ đánh bậy đánh bạ làm lộ ra...

- Giết!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)