Giờ khắc này, Bạch Húc Húc cảm thấy mình sống phí mười bảy năm cuộc đời!
Cảm giác thật sung sướng.
Liếc mắt nhìn tên bảo vệ đang lăn lộn trên mặt đất, tâm trạng của Bạch Húc Húc đang rất hớn hở. Lúc trước, làm gì cũng phải để ý tới phong độ, danh tiếng của gia tộc lớn. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, kẻ làm việc gì cũng để ý tới thân phận chẳng khác nào là kẻ hèn yếu! Đàn ông con trai phải làm việc một cách dứt dứt khoát khoát!
Một câu “Mẹ cậu gọi cậu về ăn cơm kìa!” càng làm cho linh hồn của Bạch Húc Húc như được thăng hoa.
Bạn nhỏ?
Tiểu gia nhổ nước bọt vào mặt mi!
Ầm!
Bạch Húc Húc còn chưa hết giận, y hung ác đá tên bảo vệ đang lăn lộn trên mặt đất một cái nữa. Khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, nói:
- Có nghe không?
- Đã nghe! Đã nghe! Tôi lập tức trở về, lập tức trở về!
Tên bảo vệ này vừa định đứng lên, trong nháy mắt, y lại bị Bạch Húc Húc hung hãn đá một cước, thằng nhóc tức giận quát lên:
- Đứng lên làm gì, lăn về!
Khi dễ người phải do tự mình làm, như vậy mới có thể cảm thấy sướng!
Lúc này, tất cả mọi người câm như hến, cả đám nhìn tên bảo vệ kia lăn từng vòng từng vòng vào bên trong cửa vào của tập đoàn Hắc Sơn. Không có người nào dám nhúc nhích, thậm chí, ngay cả thở mạnh bọn họ cũng không dám. Hai chân run rẩy, cả đám đứng yên tại chỗ.
Tiếng cười không chút kiêng kỵ vừa rồi đã bị bọn họ nuốt vào trong bụng!
Mặc dù không biết lai lịch của kẻ gây phiền phức trước mặt. Thế nhưng, từ trên người mười quân nhân võ trang đầy đủ phía sau, cả đám người có thể cảm nhận được từng cơn từng cơn rét lạnh, khắc nghiệt!
Trong lòng họ hiểu rõ một chuyện, nếu như tên ác ma trước mắt này không cẩn thận hạ lệnh nổ súng, vậy thì tất cả bọn họ sẽ biến thành tổ ong ngay lập tức!
Cả đám câm như hến, tay chân lạnh như băng.
- Toàn bộ ngồi xuống!
Sau khi hét lên một tiếng, Bạch Húc Húc thấy từng bóng người một nhanh chóng ngồi chồm hổm dưới đất. Thậm chí có mấy tên ngồi không ổn nên trực tiếp nằm xuống, có điều, mấy kẻ này vẫn như cũ không dám nhúc nhích.
- Không tệ.
Bạch Húc Húc khẽ mỉm cười, ra hiệu với một tên quân nhân bên cạnh, từ từ nói:
- Mở cửa ra.
- Vâng!
Bạch Húc Húc xoay người lại trở vào trong xe, dương dương đắc ý hỏi Tiêu Dương:
- Thấy sao?
Tiêu Dương thật lòng giơ ngón tay cái lên, nói:
- Lợi hại!
Khóe miệng của Bạch Húc Húc đã nhếch tới gần lỗ tai. Cửa chính từ từ mở ra, chiếc xe di chuyển, lao vút tới tòa nhà trung tâm nhất của tập đoàn Hắc Sơn...
Khi hai chiếc xe Jeep biến mất khỏi tầm mắt của đám người, cả đám không ngừng giật mình tỉnh lại. Một trong số đó lớn tiếng hô lên:
- Nhanh báo cho Trịnh tổng biết!
Một hồi tiếng thắng xe chói tai vang lên.
Hai chiếc xe ngừng lại trước cửa chính.
Trong nháy mắt, hai chiếc xe đã thu hút được không ít sự chú ý, mấy tên bảo vệ ở cửa đại sảnh nhíu mày một cái, chỗ này chưa bao giờ có xe cộ dám chạy tới!
Ăn gan báo ư?
Mấy tên bảo vệ liếc nhìn nhau một cái rồi bước tới phía trước...
Mới đi được mấy bước, bước chân của họ đã ngừng lại.
Phía trước, từng bóng người võ trang đầy đủ xuất hiện. Cả đám quân nhân lạnh lùng đứng thẳng tắp quanh một thằng nhóc đang cười gian ác. Ngoài ra, bên cạnh còn có một thanh niên với tướng mạo vô cùng xấu xí đang đứng.
Trong nháy mắt, tổ hợp này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Khi đám bảo vệ vừa mới định bước tới, họ nhìn thấy những khẩu súng máy lạnh lẽo, chân của bọn họ lập tức mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã xuống. Bọn họ làm gì có gan mà tới vặn hỏi.
Bạch Húc Húc đứng trước cao ốc, ngẩng đầu nhìn cao ốc cao vút, y không nhịn được than thở:
- Cao thế này, phải đập tới khi nào mới xong...
- Tề Thiên Đại Thánh còn đập khắp tam giới, ông em Húc Húc, một cái cao ốc nho nhỏ thế này đã làm khó cậu rồi ư?
Ở bên cạnh, Tiêu Dương khẽ cười nói.
Bạch Húc Húc cười ha ha một tiếng, bước dài tới phía trước, nói:
- Được ! Hôm nay tiểu gia muốn gặp Thần giết Thần! Gặp Phật giết Phật!
- Này...
Tiêu Dương vội vàng kéo Bạch Húc Húc lại, nói nhỏ:
- Đừng cười, giữ khuôn mặt tức giận!
Lòng Bạch Húc Húc chấn động một cái.
Thoáng cái mình trở nên quá vui vẻ cho nên thiếu chút nữa đã quên mất hôm nay mình “tức giận” tới đây là để hả giận cho chị cả!
Khuôn mặt lập tức lộ vẻ tức giận, gân xanh trên trán gồ lên. Trong nháy mắt, vẻ mặt tức không kiềm được xuất hiện trên mặt y, giơ cao cây gậy bóng chày trong tay, nổi giận gầm lên một tiếng:
- Trịnh Thu, con mẹ nó, mi cút ra đây cho tiểu gia!
Thoáng cái, giọng nói này truyền khắp cả tòa nhà lớn!
Tất cả mọi người đều đang rung động.
Trước cửa chính xuất hiện một đám người võ trang đầy đủ đã làm cho không ít người lộ vẻ hoảng sợ, thậm chí còn có người nghi ngờ người tới là kẻ cướp! Hơn nữa còn có người đã nhanh chóng báo cảnh sát.
- Tiểu gia cho mi ba giây, lập tức cút ra đây! Nếu không, tiểu gia sẽ đập đoàn Hắc Sơn của mi thành bụi phấn!
Bên cạnh, Tiêu Dương không tự chủ được tránh qua mấy bước, hắn sợ mình bị lây vẻ kiêu căng phách lối từ chỗ Bạch Húc Húc.
- Ba! Hai! Một!
Đôi mắt của Bạch Húc Húc trợn to như chuông đồng, có vẻ giận không kiềm được, y nói:
- Trịnh Thu, mi dám không để ý tới lời nói của tiểu gia? Được! Mi không ra... Đừng trách tiểu gia không khách khí!
Tất cả mọi người ngơ ngác đứng ngay tại chỗ.
Ba giây!
Cho dù Trịnh tổng có mặt trong cao ốc, y cũng không thể xuất hiện trước mặt các người trong vòng ba giây được.
Đây rõ ràng là tới gây chuyện mà!
Thế nhưng, dù biết thì đã sao, mười khẩu súng máy kia y như dao đòi mạng đang gác trên cổ tất cả mọi người. Cả cơ thể lạnh như băng, lúc này, không ai dám bước ra ngăn cản Bạch Húc Húc.