- Đại... Đại ca.
Bạch Húc Húc kinh ngạc há to miệng, dò hỏi:
- Đây là... Thuật Dịch Dung?
- Thế nào, cũng tạm được đúng không.
Tiêu Dương đắc ý cười khẽ.
Đâu chỉ là tạm được, lúc này, vẻ sùng bái trong mắt Bạch Húc Húc càng thêm nồng nặc.
Chiếc xe một đường chạy băng băng, rất nhanh, nó đã chạy tới con đường dẫn tới cao ốc của tập đoàn Hắc Sơn.
Chiếc xe một đường thẳng tiến!
- Thấy tòa nhà cao nhất kia không!
Tiêu Dương giương mắt nhìn phía trước, hắn nói:
- Đó chính là chỗ của tập đoàn Hắc Sơn!
Bạch Húc Húc dời mắt qua, một lúc sau, y cau mày nói:
- Đại ca, có cần kêu thêm người tới không? Một tòa nhà lớn tới vậy, chỉ với mười mấy người chúng ta, sợ rằng sẽ phải đập tới mức mỏi tay luôn đó!
Hóa ra Bạch Húc Húc không hề lo lắng tới chuyện người ta ngăn cản không cho y đập!
- Không phải vậy càng tốt ư?
Tiêu Dương cười híp mắt nói:
- Chỉ sợ đập không đã ghiền thôi! Cầm lấy!
Tiêu Dương đưa cho Bạch Húc Húc một cây gậy bóng chày, hắn nói:
- Đây là thứ tôi tìm thấy trên chiếc xe.
- Ha ha! Đúng vậy! Chỉ sợ sẽ đập không đã ghiền!
Bạch Húc Húc cười ha ha một tiếng, cầm gậy bóng chày lên rồi ước lượng vài cái. Xe đã chạy tới gần cửa của tập đoàn Hắc Sơn, lúc này, an ninh phía trước đang ra hiệu dừng xe.
Xe dừng lại, Bạch Húc Húc kéo cửa sổ xuống rồi quát lớn với tên nhân viên an ninh kia một tiếng:
- Tên củi mục kia, còn không mau mở cửa cho tiểu gia!
Vừa tới cửa đã biểu hiện hung hắc phách lối, làm cho mình từ đầu tới đuôi nhìn chẳng khác gì một tên nhị thế tổ!
Đây là điểm thứ nhất Tiêu Dương dặn dò Bạch Húc Húc.
Tên bảo vệ này ngẩn người, khuôn mặt lập tức lộ ra vài phần tức giận, quát:
- Chết tiệt! Tiểu tử thúi, nơi này là tập đoàn Hắc Sơn, mi lại dám tới chỗ này ra vẻ!
Bởi vì là thời kỳ phi thường, an ninh giữ cửa của tập đoàn Hắc Sơn nhiều gấp đôi bình thường, hơn nữa, có không ít người được điều từ Bích Lân Đường tới để giữ cửa.
Tên bảo vệ trước mặt này, nếu bỏ đi bộ quần áo bảo vệ trên người, y chính là một tên côn đồ trăm phần trăm! Hơn nữa, thân là người của Bích Lân Đường, trước giờ chỉ có y rống người khác, làm gì có chuyện bị một đứa còn chưa dứt sữa quát lớn. Vì vậy, y lập tức quát ngược một câu rồi cười lạnh nói:
- Bạn nhỏ, về nhà thay tả đi!
Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh.
Tiêu Dương nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hắn âm thầm mặc niệm cho tên này.
Bọn họ vốn tới để gây sự, chỉ e thiên hạ không loạn, bây giờ lại có người trực tiếp đưa đầu vào họng súng!
Quả nhiên, trong nháy mắt khi tiếng nói này vừa dứt, Bạch Húc Húc lập tức nổi giận, mắt y trợn to, lửa giận cháy điên cuồng. Mặc dù mình còn nhỏ tuổi, thế nhưng được cái trưởng thành nhanh! Chuyện mà mình không chịu nổi nhất chính là có người nói mình nhỏ!
- Chó má! Mày nói gì!
Thằng nhóc tức giận đá mở cửa xe, chỉ vào mũi tên bảo vệ kia rồi kêu la như sấm:
- Mày mới là bạn nhỏ, cả nhà mày đều là bạn nhỏ!
Tên bảo vệ ngẩn người.
Lúc này, có mấy tên bảo vệ chạy tới chỗ này...
Một lúc lâu sau, tên bảo vệ này giật mình tỉnh lại, khuôn mặt lập tức trở nên dữ tợn, liếc nhìn hai chiếc xe, cười lạnh nói:
- Bạn nhỏ, bên trong còn có ai, kêu bọn họ ra luôn đi! Cậu đã dám tới tập đoàn Hắc Sơn gây chuyện, vậy thì cậu đừng trách lão tử không khách khí!
- Ha ha!
Đám bảo vệ bên cạnh cười lên một cách không kiêng kỵ.
- Tới đây, làm bảo vệ đúng là có hơi bực bội.
- Anh Xương, người ta là trẻ vị thành niên, là đóa hoa của tổ quốc, anh đừng ra tay quá nặng đó.
- Đúng đúng, phải cho người ta có cơ hội về nhà thay tã nữa chứ!
Từng ánh mắt hài hước nhìn về phía Bạch Húc Húc, vẻ khinh thường đầy trong đôi mắt.
Lại dám tới gây chuyện?
Người ở chỗ lão tử toàn là thành viên trải qua trăm trận của Bích Lân Đường, đụng phải vô số tình cảnh gây sự đấu đá nhau, cần gì phải để tâm tới một bạn nhỏ còn chưa dứt sữa như mi?
Đối mặt với những đợt tiếng cười không chút kiêng kỵ kia, lửa giận trong mắt Bạch Húc Húc từ từ thu lại. Híp mắt đảo qua phía trước một vòng, một lúc sau, y chợt cười một tiếng. Nụ cười này mang theo mấy phần thương hại và ngang ngược càn rỡ. Liếc mắt nhìn phía trước, y nói:
- Muốn tiểu gia gọi người trong xe ra? Được, tiểu gia thỏa mãn các người!
Bạch Húc Húc vỗ tay một cái!
Ầm! Bịch bịch!
Từng quân nhân với thân thể khỏe mạnh, võ trang đầy đủ đạp cửa xe bước ra. Trong tay cầm súng máy quân dụng, lấy Bạch Húc Húc làm trung tâm tản ra xung quanh theo hình vòng cung, hông súng đen nhánh, rét lạnh chỉ về phía trước...
Một thoáng này!
Toàn trường hoàn toàn tĩnh mịch!
Đám người phía trước ngừng thở theo bản năng, con ngươi suýt nữa đã lòi ra.
Hoàn toàn sửng sờ!
Đồng thời, một luồng khí lạnh lan tràn trong lòng, dường như có một hơi thở vô cùng nguy hiểm bao phủ cả cơ thể...
Đùng!
Kẻ được gọi là anh Xương - người cười lớn nhất, không ngừng lớn tiếng gọi Bạch Húc Húc là bạn nhỏ giờ phút này đã mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.
Xung quanh yên tĩnh một cách chết chóc.
Bạch Húc Húc từ từ đi tới, y từ trên nhìn xuống Xương ca rồi đột ngột đá một cái vào đũng quần tên này!
Ầm!
Một tiếng hét thảm vang lên!
Bóng người của tên này lăn lộn trên mặt đất...
- Ai là bạn nhỏ!
- Là tôi! Là tôi...
Khuôn mặt của Bạch Húc Húc lộ ra dáng cười.
- Bạn nhỏ, mẹ cậu gọi cậu về ăn cơm kìa.