Tiêu Dương trợn mắt há mồm nhìn khuôn mặt có mấy phần chính trực, thành thật của Bạch Húc Húc. Dường như tới lúc này hắn mới ý thức được chuyện mình vẫn còn đánh giá thấp độ xấu bụng của thằng nhóc này.
Dùng bàn chải nhà cầu nhét vào miệng Trịnh Quyền đã đủ để y buồn nôn tới mức một lần nữa trở nên điên loạn. Thế nhưng, thằng nhóc này vẫn cảm thấy chưa đủ cho nên lại cho ra một bãi!
Tiêu Dương không hỏi cho ra một bãi gì, hắn sợ khi biết đáp án mình sẽ cảm thấy buồn nôn.
Yếu ớt liếc mắt nhìn Bạch Húc Húc, vốn hắn còn định từ từ dạy dỗ. Bây giờ nhìn lại, thằng nhóc này không những đã học được tinh túy, hơn nữa còn trò giỏi hơn thầy.
- Hiện tại có cảm giác gì?Tiêu Dương thở ra một hơi, bình tĩnh lại tâm trạng đang phức tạp của mình, mỉm cười vỗ vỗ vai Bạch Húc Húc rồi nói:
- Hình dung bằng một chữ. - Sướng! Bạch Húc Húc không cần suy nghĩ, thốt ra câu trả lời. Trong nháy mắt, khi tiếng nói vừa dứt, y không nhịn được ngẩn người rồi ngượng ngùng gãi đầu một cái.
- Sướng là đúng!
Tiêu Dương cười híp mắt vừa ôm vai Bạch Húc Húc, vừa kéo y đi tới cửa thang máy, nói:
- Chỉ đập Trịnh Quyền, hả giận rồi hả?
Bạch Húc Húc dùng ánh mắt hơi khinh bỉ nhìn Tiêu Dương, nói:
- Thứ không có tiền đồ! Đây chỉ là diễn tập mà thôi!
Giỏi cho thằng nhóc cậu, qua cầu rút ván à.
Cánh tay đặt trên vai Bạch Húc Húc tăng lực thêm vài phần.
Bạch Húc Húc cảm thấy vai mình trầm xuống, vội vàng cười với Tiêu Dương một tiếng rồi nói:
- Đại ca, tôi lỡ lời thôi.
- Cậu kêu tôi là đại ca?
Tiêu Dương cảm thấy hơi ngoài ý muốn. Mặc dù tiếp xúc không lâu, thế nhưng Tiêu Dương đã biết được tính cách của thằng nhóc này!
Một công tử lớn lên trong gia tộc lớn, đang ở tuổi phản nghịch, rất tranh cường háo thắng, lòng tự ái và ngạo ý rất mạnh. Ngoài mặt là phong cách làm việc chính phái, thế nhưng sâu trong lòng có chứa xấu bụng, tà ác. Hơn nữa, những mầm mống xấu trong bụng kia đã bị Tiêu Dương moi ra.
Đường đường là cháu ruột của Tổng tư lệnh quân khu thủ đô lại chủ động nói mình muốn đi phá phách, đánh đập, cướp bóc!
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ có rất nhiều người rớt mắt kính.
Càng làm cho người ta không tưởng tượng nổi là thằng nhóc có gia thế, bối cảnh ngút trời này lại vui lòng phục tùng kêu một tên có thân phận bảo mẫu là “đại ca”!
Tiếng “đại ca” này không phải ai cũng có thể gánh nổi.
- Tóm lại, tôi gọi anh là đại ca, anh đáp lời là được, đừng có nhiều lời nữa!
Bạch Húc Húc cười toe toét mở miệng nói.
Tiêu Dương liếc nhìn y một cái.
Có thằng tiểu đệ nào được phép nói câu này? Rốt cuộc thì ai mới là đại ca!
Cửa thang máy mở ra, sau khi hai người đi vào, lập tức bấm số một, có điều, khi thang máy tới tầng kế tiếp, nó đột ngột ngừng lại, cửa thang máy mở ra...
Một bóng người xinh đẹp thướt tha xuất hiện trước mặt hai người.
- Tại sao lại là hai người?
Khi nhìn thấy hai người trong thang máy, Bạch Tố Tâm hơi kinh ngạc. Cô ngẩng đầu lên nhìn phía trên một cái, khi bước vào, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hai kẻ đang kề vai sát cánh vô cùng thân mật trước mặt.
Suy nghĩ của cô trở nên hơi mông lung.
Vừa rồi, trong phòng bệnh, mặc dù biểu hiện của Bạch Húc Húc không rõ ràng, thế nhưng Bạch Tố Tâm có thể nhận ra mùi thuốc súng trong ánh mắt khi y nhìn Tiêu Dương. Sau đó, cô từ miệng mẹ mình biết được tin tức “Thảm thiết”: Bạch Húc Húc bị Tiêu Dương nện hai quyền. Cô vốn đang lo không biết hai tên này đột nhiên mất tích có phải là đang tìm chỗ để quyết đấu hay không, ai ngờ, khi cửa thang máy mở ra, cô lại thấy được cảnh tượng kinh người trước mặt!
- Cô Tố Tâm.
- Chị hai.
Hai người đồng loạt cười tủm tỉm, đồng loạt gật đầu.
- Tại sao hai người lại từ trên lầu đi xuống?
Bạch Tố Tâm cau mày hỏi.
Bạch Húc Húc liếc mắt nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương hiểu ý, cười ha ha, nói:
- Húc Húc vừa mới tới, tôi đương nhiên phải làm hết trách nhiệm của chủ nhà, cho nên tôi dẫn y đi tham quan Minh Châu một vòng.
“... ...”
Bạch Tố Tâm không nghĩ ra trong bệnh viện có gì để tham quan.
- Chị hai, chị đi đâu vậy?
Bạch Húc Húc im hơi lặng tiếng nói sang chuyện khác.
Bạch Tố Tâm liếc nhìn hai người một cái nữa, trong lòng vẫn còn hơi nghi ngờ. Nghe được câu hỏi, cô trả lời:
- Chị ra ngoài mua thức ăn sáng. Hai người thì sao?
- Tôi dẫn em Húc ra ngoài ngắm phong cảnh buổi sáng của Minh Châu.
Tiêu Dương thân thiết ôm vai Bạch Húc Húc.
Bạch Húc Húc không ngừng gật đầu, y tươi cười nói:
- Thật làm phiền đại ca.
- Khách khí cái gì, tôi với cậu cần gì nói câu này!
“... ...”
Bạch Tố Tâm lặng lẽ nhìn hai tên có biểu hiện vô cùng khác thường trước mặt. Sau khi thang máy ngừng lại, Bạch Tố Tâm đi qua một bên mua thức ăn sáng, Tiêu Dương lập tức dùng mắt ra hiệu cho Bạch Húc Húc.
Bạch Húc Húc vội vàng xoay người quay lại. Y chạy tới cửa chính rồi vẫy tay chọn mười tên quân nhân võ trang đầy đủ. Cả nhóm người chia thành hai xe, sau đó dùng khí thế hung hăng tiến tới chỗ của tập đoàn Hắc Sơn.
Dọc theo đường đi, Tiêu Dương nói cho Bạch Húc Húc biết phải làm thế nào khi tới tập đoàn Hắc Sơn, hơn nữa còn dặn dò những chuyện cần chú ý. Bạch Húc Húc nghiêm túc nhớ kỹ, vẻ hưng phấn trong đôi mắt càng ngày càng đậm, mặt y có mấy phần không kịp chờ đợi.
- Khi tới tập đoàn Hắc Sơn, tôi sẽ xem cậu phát huy.
Tiêu Dương cười tủm tỉm vỗ vai Bạch Húc Húc, hắn nói:
- Cậu phải nhớ “Chín Chữ Chân Ngôn”: Không giải thích! Ít nói chuyện! Nhiều ra tay!
- Tôi hiểu rồi.
Trong đôi mắt của thắng nhóc chứa đầy vẻ tà ác, kích động và hưng phấn.
Mười bảy năm qua, y chưa bao giờ làm chuyện gì kích thích tới vậy. Lúc này, y có xúc động không kịp chờ đợi muốn ra tay.
Lúc này, Tiêu Dương lấy ra một túi chứa đồ nhỏ như ảo thuật, dè đặt mở ra, khẽ mỉm cười rồi nói:
- Còn may là đồ chơi chuẩn bị cho Ngưng Quân đêm đó còn chừa lại một ít, có thể phát huy tác dụng.
Tiêu Dương cầm tới một chai nước suối, lấy một vật đóng cục, hơi có màu xanh lá cây từ trong cái túi nhỏ ra rồi thấm ướt, làm cho nó trở nên sền sệt. Một lát sau, ngón tay phếct một chút, sau đó chét lên mặt mình.
- Đại ca, lúc này rồi anh còn có lòng dạ đắp mặt nạ bùn?
Bạch Húc Húc ngẩn người, y hỏi.
- Nói bậy gì thế...
Tiêu Dương bĩu môi một cái, rất nhanh sau đó, hắn đã hoàn thành động tác. Quay đầu sang, hắn cười hỏi:
- Thằng nhóc, cậu có nhận ra tôi không?
Bạch Húc Húc liếc nhìn, ngay lập tức, y nhịn không được trợn mắt há mồm!
Lúc này, đường nét trên khuôn mặt của Tiêu Dương đã hơi thay đổi. Tất nhiên, đây chỉ là ảo giác do thị giác tạo thành. Dường như khuôn mặt của hắn đã hơi ngăm đen hơn. Nói tóm lại, khuôn mặt của Tiêu Dương lúc này nhìn không hề giống với lúc trước!