Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 367: Trò giỏi hơn thầy! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Gân xanh trên cánh tay của Trịnh Quyền nổi lên, cắn răng thật chặt, y trầm giọng nói với Tiêu Dương:

- Anh muốn biết số hàng kia ở đâu ư, quả thật là ngày hôm qua bọn họ đã chuyển ra ngoài, hơn nữa, bọn họ còn định sẽ giao dịch số hàng này tối nay!

Tiếng nói vừa dứt, một tia sáng lóe lên trong mắt Tiêu Dương, hắn vội vàng hỏi:

- Địa điểm giao hàng ở đâu?

- Tôi không biết!

Trịnh Quyền căm giận nói:

- Từ trước tới nay, Trịnh Thu chưa bao giờ nói cho tôi biết những chuyện nòng cốt!

Nghe câu này, có thể thấy được Trịnh Quyền đã oán hận chuyện này từ rất lâu rồi. Bây giờ, dưới sự kích thích của Tiêu Dương, cơn oán hận này rốt cuộc cũng đã bộc phát.

“...”

Tiêu Dương liếc nhìn Trịnh Quyền, không biết còn lớn tiếng tới vậy, hại mình mừng hụt một hồi.

- Có điều, hội Hắc Sơn buôn bán với nước ngoài, cho nên địa điểm giao dịch sẽ nằm ở một trong ba bến tàu!

Trịnh Quyền trầm giọng nói:

- Bến tàu Quân Công Lộ, bến tàu Ngoại Nhất, bến tàu Ngoại Nhị! Nhóm hàng này bọn họ sẽ bán ra nước ngoài, nhất định bọn họ sẽ giao dịch ở một trong ba bến tàu này!

Tiêu Dương từ từ gật đầu.

Lúc này, Bạch Húc Húc đứng bên cạnh Tiêu Dương cảm thấy rất sốt ruột!

Rõ ràng là tới để đánh người mà!

Hiện tại, người này phối hợp tới mức hỏi gì đáp đó, mình sao có cớ để động thủ?

Bạch Húc Húc lo âu nhìn Tiêu Dương, y định mở miệng nhưng không biết phải nói gì, cho nên chỉ có thể đứng đó sốt ruột.

Hóa ra trong đầu thằng nhóc này chỉ còn lại ý nghĩ đánh người!

- Có điều, từ đầu tới cuối, đây chỉ là suy đoán của anh.

Tiêu Dương chậm rãi nói.

Môi Trịnh Quyền hơi run run, trầm ngâm một lúc, y tiếp tục nói:

- Tôi còn biết một bí mật, phía sau kệ sách trong phòng làm việc của Trịnh Thu có một phòng bí mật. Mặc dù tôi biết có phòng bí mật này, thế nhưng Trịnh Thu chưa bao giờ để tôi vào trong đó, tôi nghĩ bên trong đó chắc chắn có giấu thứ gì đó không thể cho người khác biết!

Mắt Tiêu Dương sáng lên.

Gật đầu một cái, hắn hỏi:

- Còn gì nữa không?

Trịnh Quyền lắc đầu, cả người giật mình một cái, dự cảm không tốt một lần nữa xuất hiện, y nói:

- Những gì tôi biết tôi đã nói hết.

- Anh lại bán đứng chính anh trai ruột của mình! !

Giọng nói đột nhiên vang lên!

Thằng nhóc đứng bên cạnh cho nên hoàn toàn thấy rõ công phu trở mặt của Tiêu Dương. Bóng người đứng lên rồi dùng một cước hung hãn đá bay cái ghế bên người, một tiếng loảng xoảng giòn tay vang lên, Bạch Húc Húc bị dọa giật mình.

Trịnh Quyền bị dọa tới mức suýt chút nữa đã mất hồn, y run rẩy, lo sợ, khó hiểu nhìn Tiêu Dương...

- Trịnh Quyền! Mi là đồ cặn bả! Là thứ bại hoại!

Tiêu Dương chỉ Trịnh Quyền rồi gầm thét rống giận. Mặt đầy vẻ căm hận, hắn nói:

- Y là anh ruột của mi! Anh ruột đó! Mi... Mi lại bán đứng y như vậy!

Hai người còn lại sững sờ.

Miệng thằng nhóc mở to hết mức, Trịnh Quyền thì run rẩy nhìn Tiêu Dương, y nói:

- Anh...Vừa rồi anh đã nói...

- Yên tâm, hôm nay chắc chắc tôi sẽ không đối phó anh.

Tiêu Dương khoát tay, quay đầu lại, hắn nói:

- Húc Húc, cậu thấy thứ cặn bã ngay cả anh trai mình cũng bán đứng có đáng đánh không!

Bạch Húc Húc ngẩn ra, sau đó y hưng phấn gật đầu nói:

- Đáng đánh! Đáng đánh!

- Vậy còn không lên.

Tiêu Dương bĩu môi nói.

Bạch Húc Húc lập tức quay đầu liếc mắt nhìn Trịnh Quyền, khuôn mặt nở nụ cười hưng phấn, y bước tới một bước dài.

Vèo!

Trịnh Quyền gắng sức ném cái ghế bên người qua, Bạch Húc Húc nghiêng người một cái đã tránh thoát!

- Cứu mạng!

Trịnh Quyền điên loạn gầm thét.

Ầm! !

Một quả đấm ầm ầm đập vào hốc mắt bên phải của Trịnh Quyền.

Ầm!

Lại có một quả đấm khác nện vào hốc mắt trái!

Thấy cảnh này, con ngươi của Tiêu Dương trừng to một cái, hắn nhịn không được lắc đầu than thở:

- Thằng nhóc này sao mà cứ như đang chuyển đau đớn trên người mình qua cơ thể người khác vậy.

Hai bên hốc mắt của Bạch Húc Húc vẫn còn vết sưng do Tiêu Dương đánh.

Trịnh Quyền đau đớn kêu gào.

- La đi! La rách cổ họng cũng không ai tới cứu mi đâu!

Thằng nhóc cười gằn nói ra câu nói vô cùng kinh điển.

“... ...”

Tiêu Dương yên lặng không nói gì, xem ra thằng nhóc này đã hoàn toàn sa đọa rồi.

Sau khi giày xéo một hồi, Trịnh Quyền bị Bạch Húc Húc hung hăng đạp một cước tới trước cửa phòng vệ sinh.

- Không thể chỉ đánh suông như vậy, còn phải cho y một bài học khó quên.

Toàn bộ quá trình, Tiêu Dương ở bên cạnh làm thầy hướng dẫn.

Bạch Húc Húc giật mình một cái, khi tầm mắt chuyển qua phòng vệ sinh trước mặt, mắt y lập tức sáng lên. Y một tay nắm Trịnh Quyền vọt thẳng vào bên trong phòng vệ sinh...

Ầm!

Cửa phòng vệ sinh đóng lại.

Một lúc sau, cửa mở ra...

Bạch Húc Húc vẫn xách Trịnh Quyền, mặt mày ủ dột nhìn Tiêu Dương, y nói:

- Cái lổ quá nhỏ!

“... ...”

Bạch Húc Húc lại vào một lần nữa.

Thật lâu sau vẫn chưa có động tĩnh gì.

Tiêu Dương xoay người đi ra cửa phòng bệnh, rất nhanh, Bạch Húc Húc đã hưng phấn đi ra.

- Sao rồi?

- Cái lỗ quá nhỏ.

- Sau đó thì sao?

- Tôi dùng bàn chải quét nhà cầu nhét vào miệng y!

“... ...”

Tiêu Dương dừng bước lại, hắn nói bằng giọng tiếc rẻ:

- Học không tệ lắm, có điều, hơi đáng tiếc, dù sao thì những bàn chảy này cũng rất sạch sẽ.

- Đúng thế...

Bạch Húc Húc ngượng ngùng gãi đầu rồi cười nói:

- Cho nên, tôi cho ra một bãi...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)