- Tiểu gia đương nhiên là đàn ông!
- Tốt! Vậy thì việc này không nên chậm trễ, đúng không?
Tiêu Dương dò hỏi.
Thằng nhóc lập tức gật đầu, xoay người định quay trở lại phòng bệnh. Còn may là Tiêu Dương nhanh tay lẹ mắt lập tức cản lại, hắn hỏi:
- Húc Húc, cậu muốn làm gì?
- Đi nói với mẹ một tiếng.
Bạch Húc Húc nói như chuyện đương nhiên.
- Này, đập xong rồi nói mới tốt.
Tiêu Dương nhẹ nhàng nói:
- Lỡ như nói bây giờ, phu nhân không đồng ý, chẳng phải là chúng ta uổng công nói nãy giờ ư?
Bạch Húc Húc hơi chần chờ.
Lúc này, có thứ gì đó nhoáng lên trong tầm mắt của hai người...
Một tiếng bạch vang lên, có thứ gì đó từ trên rơi xuống, hai người đứng trên ban công cho nên vừa vặn nhìn thấy một màn này...
- Quá không văn hóa.
Tiêu Dương không nhịn được cảm khái.
- Cút! ! Cút ngay cho lão tử!
Lúc này, có một tiếng gầm gừ, rống giận như tiếng sấm vang lên. Giọng nói này mang theo vẻ nóng giận không nói thành lời! !
Hai người ngẩng đầu nhìn lên.
Giọng nói này truyền ra từ tầng trên.
- Sao giọng nói này nghe quen tai vậy?
Tiêu Dương hơi giật mình.
- Không nghe những gì lão tử nói ư? Lập tức cút đi! !
Giọng nói điên loạn kia một lần nữa vang lên:
- Lão tử không muốn gặp đám phế vật các người! Phế vật! Không có tác dụng gì!! Mang đồ đi! Vứt hết toàn bộ cho lão tử! Thứ gì lão tử cũng không ăn được! Có nghe không! Cút đi! Cút đi! Đúng rồi! Tìm phụ nữ cho lão tử! Nghe rõ chưa!
- Thứ gì đó, không có tư chất gì cả.
Dường như Bạch Húc Húc hơi nghe không vô.
Lúc này, sắc mặt của Tiêu Dương lóe lên một tia sáng. Ánh mắt lộ vẻ kỳ lạ, hắn nói thầm một câu:
- Đúng là quá đúng dịp.
Ngước mắt nhìn Bạch Húc Húc, Tiêu Dương cười hắc hắc một tiếng rồi nói:
- Có muốn đánh y một trận không?
Hai chân của Bạch Húc Húc theo bản năng muốn xông lên, có điều, miệng y lại làm khó, y nói:
- Không tốt lắm đâu, dù gì thì tôi với y cũng đâu có thù oán gì.
Không nghi ngờ gì nữa, trong xương thằng nhóc này tuyệt đối chứa đầy những thành phần như xấu bụng, tà ác, bạo lực.
- Ai nói không có thù oán?
Tiêu Dương cười hắc hắc một tiếng, vỗ vai Bạch Húc Húc, hắn nói:
- Thằng nhóc, cậu biết kẻ phía trên là ai không? Tôi nói cho cậu biết, tên của y là Trịnh Quyền!
- Họ Trịnh?
Suy nghĩ của Bạch Húc Húc chuyển động rất nhanh, vẻ tức giận thoáng qua đôi mắt, nói:
- Y và Trịnh Thu có quan hệ thế nào?
- Y chính là em trai ruột của Trịnh Thu!
Tiêu Dương một bên ôm vai Bạch Húc Húc một bên đi tới cửa cầu thang, nói:
- Trước khi tới tập đoàn Hắc Sơn phá phách cướp bóc, không bằng, chúng ta diễn luyện trước một lần? Vừa rồi cậu cũng nghe rồi đó, tên này không phải là thứ tốt lành gì.
Thằng nhóc cảm thấy trong máu mình có thứ gì đó đang cháy!
Khi nghĩ tới việc mình chuẩn bị đập một kẻ không biết tốt xấu, mình lại mơ hồ cảm thấy rất hưng phấn!
- Mình chỉ báo thù cho chị cả mà thôi, trước hết hãy thu chút tiền lời từ người Trịnh Quyền.
Thằng nhóc tự tìm cho mình một lý do.
Khi hai người đi tới cầu thang, có mấy tên đàn ông mặc âu phục đang vội vàng chạy xuống.
- Trịnh Nhị thiếu gia này bị sao vậy?
- Ài, chúng ta chỉ là người làm, đừng suy đoán quá nhiều, Trịnh Nhị thiếu gia dặn dò việc gì, chúng ta làm hết bổn phận của mình là được.
Lên cầu thang, đi theo hướng âm thanh vừa nghe được, hai người nhanh chóng tìm tòi...
Loảng xoảng!
Ầm!
Có thể tưởng tượng được bên trong chính là hình ảnh một người đang điên cuồng đập loạn!
- Thằng nhóc, muốn học cách đập đồ không? Mở cửa ra nhìn một cái là biết ngay.
Lúc này Tiêu Dương còn không quên giáo dục Bạch Húc Húc, Bạch Húc Húc đã không kịp chờ đợi mở cửa ra.
- Cút! ! Không phải lão tử đã nói rồi sao, toàn bộ cút ra ngoài!
Trịnh Quyền điên loạn gầm thét!
Y rất may mắn vì y chưa chết trong ao phân.
Y rất bất hạnh, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, y lại thử cảnh tượng sống không bằng chết kia một lần nữa!
- Trịnh Nhị thiếu gia, vẫn khỏe chứ.
Tiêu Dương cười tủm tỉm nhìn Trịnh Quyền đang giơ ghế đập thủy tinh.
Giọng nói như ác ma vang lên!
Trịnh Quyền xoay người, ánh mắt đầy hoảng sợ nhìn chằm chằm Tiêu Dương. Mặt đầy vẻ kinh hãi, khuôn mặt ngay lập tức không còn chút máu, y la lên:
- Mày... Mày... Tại sao lại là mày!!
Trịnh Quyền lảo đảo liên tục lui lại, y không ngừng lớn tiếng kêu gào:
- Người đâu ! Người đâu, tới mau!!!
Thế nhưng, dường như mình vừa mới đuổi toàn bộ đi. Lúc này, căn bản không có ai đáp lại lời mình.
Trịnh Quyền cảm thấy thế giới toàn là màu đen.
Y rất muốn khóc lớn, y thầm nghĩ: tại sao mình lại xui xẻo tới vậy, đi nằm viện cũng gặp phải tên sát tinh này!
Lúc này, lòng Trịnh Quyền không còn chút ý định trả thù nào, y chỉ muốn tên ác ma này nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của mình mà thôi!
- Hình như y rất sợ anh?
Bạch Húc Húc liếc mắt nhìn Trịnh Quyền đang gần như sắp tan vỡ rồi quay đầu lại hỏi Tiêu Dương.
Tiêu Dương hơi mỉm cười, thờ ơ nói một câu:
- Nếu đổi thành cậu, bị tôi ném xuống hố phân hai lần, khi thấy tôi, cậu cũng sợ như vậy thôi.
Tiếng nói vừa dứt, thoáng cái, đôi mắt Bạch Húc Húc đã trừng to tới mức tròn xoe. Nhìn chằm chằm Tiêu Dương, một lúc sau, vẻ sùng bái xuất hiện trong đôi mắt y!