Sau khi người thanh niên này ra ngoài, lại có một bóng người khác xuất hiện.
Vẫn một thân quân trang!
Tư thế cũng rất hiên ngang!
Từ những đường viền của khuôn mặt có thể nhìn ra đây là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi. Có điều, trên khuôn mặt này không hề có vẻ già, đôi mắt xinh đẹp lại lạnh lùng của bà làm cho Tiêu Dương không nhịn được cảm thấy có mấy phần quen thuộc.
Quân trang nón lính, hơi thở lạnh lùng tản ra từ trên người, khí thế có mấy phần bậc cân quắc không thua đấng mày râu.
Sau khi xuống xe, không có nửa điểm chần chờ, bà lập tức phất tay rồi cùng người thanh niên bên cạnh sóng vai nhanh chóng đi vào bệnh viện...
Ở cửa chính, có một bóng người cao ngất đang cản đường đi của bọn họ.
- Tránh ra!
Người thanh niên này quát to một tiếng.
- Đứng lại!
Tiêu Dương càng không yếu thế, giọng của hắn còn lớn hơn giọng của tên thanh niên này vài lần, giọng nói vang lên chẳng khác nào tiếng sấm!
Thoáng cái, người thanh niên này sững sờ đứng tại chỗ, bên tai vẫn còn vang lên những tiếng ong ong.
Khuôn mặt Tiêu Dương không nhịn được nở nụ cười đắc ý.
So giọng lớn ư, bổn đại gia không thua đâu!
Kêu đi! Có bản lĩnh thì kêu lớn hơn xem!
Vù vù vù!
Lúc này, không có tiếng kêu, thế nhưng, toàn bộ những họng súng xung quanh đều đang chỉ lên người Tiêu Dương!
Tiêu Dương mặt không đổi sắc, thấy trận hình thế này, khóe miệng hơi nhếch lên, chỉ đầu mình, hắn nói:
- Các vị, làm ơn nhắm ngay một chút, đầu ở chỗ này này.
Tiếng nói vừa dứt, mi mắt của người phụ nữ đi phía trước nhất lóe lên vài phần kinh ngạc.
Bà từng gặp qua không ít người bị chĩa súng vẫn không thay đổi sắc mặt, có điều, bà không ngờ lại đúng dịp gặp được một người ngay ở cửa bệnh viện thế này.
Sắc mặt của Tiêu Dương hết sức bình tĩnh, có điều, trong lòng lại đang mắng Lam Chấn Hoàn!
Lão già này, lại lừa gạt bổn đại gia!
Còn nói là đã giải quyết vấn đề, kết quả thế nào, mới sáng sớm, bệnh viện đã bị một nhóm lớn quân nhân vây chặt!
Tiêu Dương không thể để bọn họ xông vào bên trong quấy rầy ba cô gái được.
- Người thanh niên, tại sao cậu lại không cho bọn tôi đi vào?
Sau khi hết kinh ngạc, người phụ nữ này khôi phục vẻ lạnh lùng trước đó, nhíu mày hỏi.
Tiêu Dương khẽ mỉm cười, khoát tay, hắn nói:
- Xin lỗi, bệnh viện là nơi yên tĩnh, các người gióng trống khua chiêng đi vào như vậy sẽ hù dọa bệnh nhân và bác sĩ, y tá.
Ngẩn ra một lúc, người phụ nữ này khoát tay chặn lại, trầm giọng nói:
- Các người ở lại giữ cửa.
Dứt lời, bà và người thanh niên bên cạnh chuẩn bị đi vào, có điều, lại một lần nữa bị Tiêu Dương chặn lại.
- Người thanh niên, tính tình của tôi không tốt đâu!
Người phụ nữ lạnh lùng nói, nếu không vì trong lòng có hơi thưởng thức người thanh niên này, sợ rằng bà đã sớm hạ lệnh cho người cắt chân ném hắn ra ngoài rồi.
- Rốt cuộc thì anh muốn sao đây?
Người thanh niên bên cạnh tức giận quát to một câu.
Tiêu Dương hờ hừng nhìn hai người, cười lạnh nói:
- Các người không cần tốn sức làm gì, trở về nói cho người đứng đầu nhà họ Diêm các người, nếu như y đã không muốn tiếp tục sống trên đời nữa, vậy thì cứ tiếp tục phái người tới!
Nghe vậy, người thanh niên này giận tím mặt!
- Tên bệnh thần kinh! Cút ngay!
Trong mắt người thanh niên, kẻ trước mắt này chắc chắc đã điên rồi, hắn nói gì mà mình nghe không hiểu gì cả.
Ầm!
Thế tới của người thanh niên này đúng là rất mạnh mẽ, y như nghé con không sợ cọp hung mãnh đánh tới...
Thế nhưng...
Một tiếng nổ vang vang lên.
Người thanh niên này lảo đảo lui ra sau hai bước, vành mắt trái đã biến thành màu đen, mắt trái sưng lên.
- Anh dám đánh tôi!
Người thanh niên này không ngờ mình vừa mới xông lên đã bị thiệt thòi. Lúc này, y đang vô cùng tức giận cho nên xông tới một lần nữa...
Ầm!
Hai bên hốc mắt đã đối xứng với nhau!
Sưng, rát, đau.
Tiêu Dương cười lạnh nhìn về phía trước, dường như không hề để ý tới những người cầm súng xung quanh, cười lạnh nói:
- Không biết tự lượng sức!
- Anh...
Người thanh niên này định xông lên lần nữa, thế nhưng y bị người phụ nữ bên cạnh quát ngừng.
Người phụ nữ này liếc nhìn hai hốc mắt của người thanh niên, khuôn mặt u ám, nhìn Tiêu Dương, bà hỏi:
- Cậu vừa mới nói nhà họ Diêm? Cậu là ai!
Biết rõ còn hỏi.
Tiêu Dương nhíu mày, hắn hờ hững trả lời:
- Trong bệnh viện, ngoài bác sĩ,y tá và bệnh nhân ra, chỉ có thể là người nhà của bệnh nhân thôi.
Mắt người phụ nữ này lạnh lùng nheo lại, bà nói:
- Cậu có thù oán với nhà họ Diêm? Vậy cậu có biết...
Bà còn chưa dứt lời, Tiêu Dương đã nhịn không được, tức giận bĩu môi một cái, trầm giọng nói:
- Nói thẳng ra đi! Trở về nói cho họ Diêm của các người biết...
Tiêu Dương cười lạnh nói:
- Khanh Thành là vợ của tôi! Từ giờ khắc này, nếu y còn dám phái người tới quấy rầy, tới một cái bổn đại gia đánh một cái! Tới hai cái bổn đại gia đánh một đôi!
Tiêu Dương không chú ý tới, trong nháy mắt khi hắn nói xong câu nói này, hai người trước mặt lập tức sững sờ!
- Vợ anh?
Con mắt của người thanh niên này trợn to tới sắp lồi ra.
- Đúng, vậy, vợ tôi là Khanh Thành.
Tiêu Dương nói hết sức chăm chú.
- Vậy cậu biết tôi là ai không?
Người phụ nữ kia lạnh lùng hỏi Tiêu Dương.
Tiêu Dương cười xùy một tiếng rồi nói:
- Tôi không cần biết bà là ai, nói tóm lại...
- Tôi là mẹ của Khanh Thành.
- Tôi đếch cần biết bà là mẹ ai... Mẹ! ! !
Lòng Tiêu Dương đột nhiên chấn động, trợn to mắt nhìn hai người trước mặt, giọng run run, hắn hỏi:
- Mẹ à...