Lúc này, Tiêu Dương bước tới mấy bước. Ngồi chồm hỗm bắt mạch cho Bạch Khanh Thành một lúc, sắc mặt hoàn toàn thả lỏng, đứng lên, hắn cười nói:
- Mạch của đại tỷ đang từng bước vững vàng, tối nay ngủ một giấc, sáng mai sẽ tỉnh lại.
Hai cô gái gật đầu một cái.
- Hả?
Tiêu Dương ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh một cái rồi hỏi:
- Không phải vừa rồi bánh bao lớn, ách, không phải vừa rồi Tiếu Tiêu vẫn còn ở đây ư?
- Tôi bảo cô ấy về trước rồi.
Ba người nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Bóng đêm bên ngoài càng ngày càng thâm.
Cơn mưa một ngày hai đêm rốt cuộc cũng đã ngừng lại, không khí trở nên vô cùng mát mẻ.
Trước cửa biệt thự ở ngoại ô, một chiếc xe Jeep bình thường chạy băng băng vào.
Người xuống xe là Lam Chấn Hoàn.
- Cha!
Lúc này, Lam Hân Linh vừa vặn ở cửa đại sảnh, khi thấy Lam Chấn Hoàn cô lập tức chào đón:
- Cha, cha trở về rồi.
- Tử Lôi sao rồi?
Lam Chấn Hoàn gật đầu, bước tới hỏi một câu.
- Đã cho người kiểm tra, y chỉ bị hôn mê, không có gì đáng ngại.
Lam Hân Linh nhìn Lam Chấn Hoàn, đột nhiên, đôi mắt trợn to lên, nhìn Lam Chấn Hoàn bằng ánh mắt kỳ lạ, cô hỏi:
- Cha, mắt cha sao vậy?
- Có chuyện gì à?
Lòng Lam Chấn Hoàn hơi hốt hoảng.
Lam Hân Linh khoa tay múa chân nói:
- Toàn bộ vành mắt đều đã biến thành màu đen.
- Đúng thế, vậy thì sao?
Lam Chấn Hoàn vừa nói vừa vòng qua Lam Hân Linh, ông định đi vào trong.
Ông đang giả ngu!
Làm sao ông có thể thừa nhận chuyện mình bị Tiêu Dương đánh một quyền thành thế này!
Quá mất mặt!
Lam Hân Linh quýnh lên, vội vàng đi theo. Vừa đi vừa quan sát hốc mắt của Lam Chấn Hoàn, nghi ngờ hỏi:
- Sao nhìn giống bị người ta đánh vậy?
Lam Chấn Hoàn ngừng chân, xoay người lại, nghiêm mặt nói:
- Linh Nhi, con cảm thấy trong Minh Châu này có ai là đối thủ của cha con không?
- Vậy cũng đúng.
Lam Hân Linh nói tiếp:
- Nhưng mà...
- Có lẽ là mấy ngày nay quá mệt mỏi.
Lam Chấn Hoàn vươn người, ngáp một cái rồi lập tức nhanh chân đi vào phòng khách, nói:
- Linh Nhi, cha đi nghỉ đây, ài, người già rồi, cả vành mắt cũng bắt đầu đen.
Nhìn theo bóng lưng của Lam Chấn Hoàn, Lam Hân Linh ngớ người đứng đó.
- Vành mắt đen?
Lam Hân Linh che một bên mắt của mình, cô nói:
- Vành mắt đen có thể chỉ xuất hiện ở một bên mắt ư?
- Cha, con có chuyện muốn nói với cha.
Lam Hân Linh lớn tiếng nói.
- Có chuyện gì để mai nói.
Ầm!
Tiếng cửa phòng đóng lại vang lên.
Giờ khắc này, Lam Chấn Hoàn không nhịn được mắng thầm Tiêu Dương một câu.
Trong bệnh viện, Tiêu Dương hắt hơi một cái, liếc mắt nhìn thời gian, hắn nói với hai cô gái:
- Không còn sớm nữa, không bằng hai người về trước đi, mình anh ở lại chiếu cố Đại tỷ là đủ rồi.
- Để tôi ở lại tốt hơn.
Bạch Tố Tâm nói:
- Ngày mai tôi không có lớp, Tiêu Dương, anh đưa Thiết Anh về trường học đi.
Tiêu Dương lắc đầu nói:
- Mặc dù chuyện tối nay đã kết thúc, thế nhưng tôi không dám nói chắc là nhà họ Diêm sẽ không trả thù. Một mình cô ở lại bệnh viện, tôi không thể yên tâm được.
Quân Thiết Anh nói nhỏ:
- Chúng ta cùng ở lại đi, sáng mai em cũng không có giờ học.
Tiêu Dương suy nghĩ một chút, liếc mắt nhìn phòng bệnh này, ngoại trừ giường bệnh của Bạch Khanh Thành, bên cạnh chỉ có một cái giường lớn.
- Nếu vậy, để tôi qua phòng bên cạnh nhìn xem có giường trống không.
Tiêu Dương đứng lên.
- Để tôi đi với anh.
Bạch Tố Tâm và Tiêu Dương vừa mới bước khỏi phòng bệnh, đập vào mắt là mấy bóng người mặc áo bác sĩ màu trắng. Khi thấy Tiêu Dương ra ngoài, mọi người lập tức lui ra sau mấy bước rồi gật đầu cười xòa với Tiêu Dương.
Tiêu Dương không còn gì để nói.
- Tôi cần một cái giường lớn trong phòng bệnh bên cạnh, cũng cần hai tấm chăn sạch.
Tiêu Dương mở miệng nói với mấy tên bác sĩ.
- Tôi lập tức đi lấy.
Một gã bác sĩ lập tức quay đầu chạy đi.
- Còn các người...
Tiêu Dương liếc nhìn một cái rồi bĩu môi nói:
- Nếu muốn học được gì đó từ chỗ của tôi, trong vòng ba giây, lập tức biến mất trước mắt tôi!
Ào ào!
Cả đám người lập tức chạy ra như bay.
Lúc này, Bạch Tố Tâm không nhịn được cười ra tiếng, cô nói:
- Xem ra, anh thật sự đã chinh phục được bọn họ.
Tiêu Dương hừ một tiếng rồi nói:
- Nếu họ còn tới làm phiền tôi như đám ruồi nhặng, mọi chuyện sẽ không còn là chinh phục nữa, tôi sẽ hoàn toàn đánh sụp bọn họ!
- Đánh sụp bọn họ?
- Đúng vậy.
Tiêu Dương đằng đằng sát khí nói:
- Đánh sụp một người bằng cách hung hăng, độc ác chà đạp bọn họ ngay trên lĩnh vực mà họ giỏi nhất!
Bạch Tố Tâm nhịn không được cười xùy một tiếng, cô nói:
- Tiêu Dương, vậy anh nói thử xem, anh đánh sập tôi bằng cách nào?
Bạch Tố Tâm hỏi vậy chẳng khác nào hỏi Tiêu Dương: anh thấy tôi lợi hại nhất ở phương diện nào.
Tiêu Dương hơi do dự, hắn quan sát Bạch Tố Tâm từ trên xuống dưới. Một lúc lâu sau, hắn bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Tôi không thể đánh bại cô trên phương diện mà cô lợi hại nhất.
Bạch Tố Tâm cảm thấy rất vui, cô cười khanh khanh một tiếng rồi hỏi:
- Coi như anh thức thời. Có điều, có thể nói ra nguyên nhân không?
Lúc này, Bạch Tố Tâm dùng tư thế người thắng để hỏi.
- Tôi không lớn bằng cô.
Tiêu Dương chỉ bộ ngực của Bạch Tố Tâm, thành thật trả lời, tầm mắt thuận tiện liếc nhìn cái khe mê người kia luôn.