Lam Chấn Hoàn đáp ứng.
Tiêu Dương lại nói ra thêm mấy điều kiện, thậm chí ngay cả tiền lương hưu cũng lấy ra bàn. Sau khi bàn xong, hắn thở phào một hơi rồi cười tủm tỉm nói:
- Lam tiền bối mời có lòng tới vậy, tiểu tử không dám từ chối.
Khuôn mặt của Lam Chấn Hoàn co quắp mạnh mấy cái.
Là nể mặt một loạt chỗ tốt mà lão phu cung cấp, cậu mới không từ chối, đúng không?!
- Ngày mai sẽ có người đưa cho cậu giấy tờ chứng nhận.
Tiêu Dương nhận lời.
Vừa có thể giải quyết chuyện Đại tiểu thư giết người, lại có thể tìm cho mình một chỗ dựa lớn, Tiêu Trạng Nguyên không tìm thấy bất cứ lý do nào để mình có thể từ chối nữa.
- Trong Thiên Tử Các, các thành viên thường tổ chức thành những tiểu đội.
Lam Chấn Hoàn nói tiếp:
- Mỗi một tiểu đội có từ năm tới mười người. Bây giờ cậu có hai lựa chọn, thứ nhất, với thực lực của cậu, cậu có thể tùy ý gia nhập bất cứ tiểu đội nào. Thứ hai, cậu tham gia cuộc tranh tài vào tháng sau, đến lúc đó sẽ có lượng lớn thành viên của Thiên Tử Các tập hợp lại với nhau, cậu có thể tự xây dựng một tiểu đội, tự mình làm đội trưởng! Tất nhiên...
Lam Chấn Hoàn nói rõ:
- Đây không phải là đãi ngộ mà ai cũng có thể có.
Tiêu Dương trầm ngâm một lúc lâu. Cười một tiếng, hắn nói:
- Vậy thì tháng sau hãy nói.
“... ...”
Đối mặt với tên này, Lam Chấn Hoàn không biết mình đã bao nhiêu lần không nói thành lời.
Ngừng một lúc, Lam Chấn Hoàn từ từ nói:
- Mỗi thành viên gia nhập Thiên Tử Các đều có một lần nghi thức nhập Các. Nghi thức này quyết định địa vị bước đầu của cậu trong Thiên Tử Các. Tiêu Dương, cậu phải thận trọng ứng đối, nghi thức nhập Các sẽ được tổ chức...
Lam Chấn Hoàn suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Tổ chức trong mấy ngày gần đây đi, khi thời gian tới, tôi sẽ thông báo cho cậu.
Sau khi nói ra những chuyện cần phải chú ý, thấy Tiêu Dương như sắp ngủ gật, bắp thịt trên người Lam Chấn Hoàn như muốn rút gân, giọng nói lớn hơn vài phần,:
- Hiện tại, tôi có một nhiệm vụ giao cho cậu!
- Chưa gì đã có nhiệm vụ rồi?
Tiêu Dương giật mình tỉnh lại, trợn to mắt nhìn Lam Chấn Hoàn, mặt như đưa đám, nói:
- Biết ngay mà, trên đời này làm gì có chuyện bánh lớn từ trên trời rơi xuống.
Dường như Tiêu Dương đang hối hận vì mình lên nhầm thuyền giặc.
Thân thể của Lam Chấn Hoàn không ngừng run rẩy. Mình còn chưa mở miệng, tên này đã kêu trời kêu đất, nếu thật sự có nhiệm vụ nguy hiểm gì đó, Lam Chấn Hoàn đúng là không tiện mở miệng nói.
- Nhiệm vụ này rất đơn giản! Hơn nữa, cậu không nhất thiết phải hoàn thành nhiệm vụ này!
Lam Chấn Hoàn mở miệng nói:
- Với lại, chưa chắc cậu đã có thể hoàn thành.
- Nhiệm vụ gì?
Tiêu Dương tò mò hỏi.
- Địa điểm của nhiệm vụ này ở Phục Đại.
Lam Chấn Hoàn nghiêm túc nói:
- Tìm một vật.
- Phục Đại? Tìm đồ?
Tiêu Dương không hiểu gì cả.
- Nội dung cụ thể của nhiệm vụ này tôi không thể dùng vài ba lời có thể nói cặn kẽ cho cậu được.
Lam Chấn Hoàn trầm giọng nói:
- Trong Thiên Tử Các có người đã lẻn vào Phục Đại hơn mười năm, chỗ y có lượng lớn tư liệu, có thể giúp cậu tìm ra vài thứ gì đó.
- Mười mấy năm?
Dường như ý thức được chuyện gì đó, Tiêu Dương không nhịn được dò hỏi:
- Lam tiền bối, ý ngài là... Nhiệm vụ này đã làm vài chục năm, tới giờ vẫn chưa hoàn thành?
Lam Chấn Hoàn gật đầu.
“... ...”
Tiêu Dương yếu ớt liếc nhìn Lam Chấn Hoàn, hắn trực tiếp hoài nghi Lam Chấn Hoàn đang trả thù mình.
Lại để mình tìm món đồ tìm vài chục năm vẫn chưa tìm thấy?
Chuyện này không phải là cố ý làm khó sao!
- Giông tố đã trôi qua hơn mười bốn năm...
Lam Chấn Hoàn than thở một tiếng, quay sang, ông nói:
- Nếu tính theo thời gian, có lẽ cũng xấp xỉ rồi...
- Ây... Lam tiền bối,...
Tiêu Dương dò hỏi:
- Người của Thiên Tử Các lẻn vào Phục Đại là ai? Là vị lãnh đạo nào của trường học vậy?
- Có lẽ cậu đã nghe qua tên của y.
Lam Chấn Hoàn ngừng bùi ngùi, cười khẽ một tiếng, nói:
- Nói tới mới nhớ, có lẽ năm trăm năm trước tôi và y cùng một nhà cũng nên, vị thành viên Thiên Tử Các lẻn vào Phục Đại cũng là họ Lam giống tôi, tên y là Như Lan!
Thoáng cái, Tiêu Dương đã hóa đá!
Một lúc sau, hắn trợn to hai mắt, mặt đầy vẻ không tưởng tượng nổi!
- Chiêm Sĩ Bang! Lam Như Lan?
Một thoáng này, Tiêu Dương cảm thấy có người nào đó đánh một côn ngay vào đầu mình!
Lam Chấn Hoàn cười ha ha nói:
- Xem ra cậu biết vị này, tôi cũng yên tâm hơn.
“... ...”
- Tiêu Dương, cậu có vấn đề gì không?
Lam Chấn Hoàn xem thời gian một chút rồi hỏi.
Tiêu Dương đờ đẫn một lúc lâu.
Ngước mắt nhìn Lam Chấn Hoàn, hắn cẩn thận hỏi:
- Tôi... Tôi... Có thể rút lui không?