Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 353: Lá gan không nhỏ đó! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Nếu như Lam Chấn Hoàn biết được ý nghĩ trong lòng Tiêu Dương, sợ rằng ông sẽ nhịn không được ói ra một lít máu!

Ở Viêm Hoàng, thật đúng là khó có thể tìm ra người dám vô duyên vô cớ định đánh đập Lam Chấn Hoàn một trận.

Trên thực tế, lúc này, Lam Chấn Hoàn còn đang rất tán thưởng cách xử sự ổn định không chút sợ hãi của người trẻ tuổi này.

Cửa thang máy mở ra...

Lam Chấn Hoàn bước ra trước, không hề ý định đánh đố Tiêu Dương, ông trực tiếp mở miệng.

- Tôi là...

Vù!

Đột nhiên, một chưởng phong từ sau lưng gào thét lao tới!

Đánh lén!

Đối mặt với hành vi vô sỉ này, thân là một đại tông sư, Lam Chấn Hoàn cũng không nhịn được mắng thầm một câu.

Một chưởng này của Tiêu Dương tới quá nhanh, Lam Chấn Hoàn chưa kịp né tránh, sau lưng đã trúng một chưỡng.

Ầm!

Lam Chấn Hoàn lảo đảo bước tới phía trước hai bước mới có thể ngừng lại. Tức giận xoay đầu lại, trợn mắt nhìn Tiêu Dương, ông nói:

- Tiểu tử thúi! Cậu lại dám đánh lén lão phu?!

Đôi mắt của Tiêu Dương lóe lên vài phần sửng sốt.

Từ sắc mặt của Lam Chấn Hoàn lúc này có thể nhìn ra được, sau khi trúng một chưởng, ông ta vẫn chưa bị thương.

- Khó trách dám đuổi theo, thì ra là một cao thủ ẩn giấu tài năng.

Những lời này của Tiêu Dương thật sự không dùng để chế giễu Lam Chấn Hoàn. Hơn nữa, sắc mặt của hắn đã hơi lộ vẻ nghiêm nghị.

Vừa rồi, Lam Chấn Hoàn đứng bên cạnh mình, mình lại không cảm nhận được bất cứ dao động nội khí nào trong cơ thể ông ta. Công phu thu liễm nội lực cao tới vậy đủ để chứng minh một chuyện, người trước mắt này chính là người biết cổ võ thuật mạnh nhất mà mình từng thấy. Người này mạnh hơn kẻ được gọi là Trường Bào- sát thủ xếp hạng thứ mưới trên thế giới- kẻ bị mình dùng “Nhất Dương Chỉ” giết chết.

Thực lực của Tiêu Dương mạnh hơn Trường Bào là chuyện tất nhiên. Có điều, có cách có thể tiết kiệm sức lực lại có thể giải quyết đối thủ, Tiêu Trạng Nguyên cần gì phải dùng cách tốn nhiều nội lực!

Lam Chấn Hoàn còn chưa mở miệng, Tiêu Dương đã một lần nữa lên tiếng, hắn hỏi:

- Âu Tử Lôi và ông có quan hệ thế nào?

- Ánh mắt không tệ lắm.

Lam Chấn Hoàn cũng không phủ nhận, trầm giọng nói:

- Tử Lôi là đồ đệ của tôi!

Đương nhiên, mục đích của việc Lam Chấn Hoàn muốn gặp riêng Tiêu Dương hiển nhiên không phải là vì muốn báo thù cho Âu Tử Lôi.

Có điều, Tiêu Dương lại không cho ông cơ hội mở miệng.

Cười lạnh, hắn hỏi:

- Đánh đứa nhỏ, người lớn lập tức xuất hiện?

- Đánh luôn cả người lớn!

Bóng người của Tiêu Dương bước tới một bước dài, một chưởng như phá núi ầm ầm đánh tới. Trong phút chốc, quyền ảnh như mưa trút nước, uyển chuyển lại dày đặc trải rộng cả người Lam Chân Hoàn.

Lúc này, đôi mắt của Lam Chấn Hoàn không nhịn được lóe lên vẻ giật mình.

Mặc dù thực lực mà Tiêu Dương thể hiện trên quảng trường rất mạnh, có thể tùy tiện chiến thắng Âu Tử Lôi. Thế nhưng, Lam Chấn Hoàn chưa từng nghĩ tới việc thực lực của người này có thể sánh ngang với mình!

Dầu gì thì ông cũng là một đại tông sư của Viêm Hoàng!

Cho nên, ngay từ đầu, ông đã không có ý định dùng lớn hiếp nhỏ đi đối phó Tiêu Dương. Chuyện làm cho Lam Chấn Hoàn không nghĩ tới là tên này vừa mới lên đã hùng hổ dọa người. Ông còn chưa kịp giải thích gì, hắn đã trực tiếp ùn ùn đánh tới.

Cường độ của mỗi chiêu mỗi thức đều mạnh hơn những chiêu dùng bên ngoài quảng trường, thậm chí, hắn còn có thể mơ hồ uy hiếp được ông!

Vẻ khinh thường trong đôi mắt từ từ thu lại.

- Thằng nhóc chết tiệt, đây là do cậu tự tìm khổ đó, đừng có trách quyền cước của lão phu không có mắt!

Lam Chấn Hoàn không né nữa, trong nháy mắt, ông xoay người bước sang một bên rồi phát động phản kích.

Một lớn, một nhỏ.

Với bối phận của Lam Chấn Hoàn, quả thật có thể xem ông là trưởng bối của Tiêu Dương.

Nhất thời, hai bên đánh nhau tới mức khó ngừng.

Vẻ rung động đồng thời bộc lộ ra từ đôi mắt của hai người.

Thực lực lộ ra từng điểm từng điểm một, hai bên không ngờ đối phương lại mạnh tới mức này, chuyện này nằm ngoài dự liệu của cả hai người!

- Minh Châu lại có người mạnh tới vậy!

Trong lòng, Tiêu Dương cảm thấy rất kinh ngạc.

- Từ lúc nào mà Viêm Hoàng lại xuất hiện một thanh niên thiên tài, yêu nghiệt tới mức này!

Lam Chấn Hoàn vô cùng khiếp sợ.

Trong bãi đậu xe hơi u ám này, hai bóng người lần lượt giao nhau!

Đột nhiên, chưởng ảnh của Lam Chấn Hoàn trở nên mờ ảo. Trong khoảnh khắc, một hơi thở băng hàn bao trùm xung quanh cứ như có thể đông cứng kẻ thù đang đối chiến vậy, động tác của một chưởng này giống như đúc với Kinh Tâm Kiếm!

- Ngừng!

Nghìn cân treo sợi tóc!

Tiêu Dương đột ngột dừng lại, bóng người rơi xuống đất. Bàn tay của Lam Chấn Hoàn đã bổ ra được một nửa, thấy Tiêu Dương đứng yên, Lam Chấn Hoàn gắng gượng ép bản thân ngừng lại. Còn may là thực lực của Lam Chấn Hoàn đã đạt tới mức có thể tự nhiên thu phát chiêu thức này.

Một lớn một nhỏ, đứng cách nhau không tới một bước.

Lam Chấn Hoàn dở khóc dở cười trợn mắt nhìn Tiêu Dương.

Nếu đánh nhau chết sống thật, Tiêu Dương ngừng lại đột ngột như vậy, mình hoàn toàn có thể một chưởng đập chết hắn!

- Ông và nàng dâu của tôi có quan hệ thế nào?

Tiêu Dương hỏi một câu.

- Vợ cậu?

Mặt Lam Chấn Hoàn tối sầm lại.

- Ấy, là Lam Hân Linh.

Lam Chấn Hoàn tức giận liếc Tiêu Dương một cái rồi bĩu môi nói:

- Cậu nghĩ sao!

- Cũng là thầy trò?

Tiêu Dương thử thăm dò.

- Sai, Linh Nhi là con gái tôi!

Lam Chấn Hoàn gằn từng chữ một, đồng thời, ông còn nhìn chằm chằm Tiêu Dương. Ông đang mong đợi vẻ khiếp sợ và vẻ hoảng sợ sẽ xuất hiện trên mặt hắn.

Thằng nhóc chết tiệt, muốn cua con gái ông, trước hết phải qua được cửa ải của ông đã!

Mặt Tiêu Dương lộ vẻ kinh ngạc...

Một lúc lâu sau.

Vẻ mặt hoảng sợ chưa từng xuất hiện, thay vào đó là...

Ầm! !

Quả đấm của Tiêu Dương im hơi lặng tiếng, nhanh như tia chớp đánh tới.

Một quyền cực kỳ bá đạo!

Hung hãn nện trên hốc mắt của Lam Chấn Hoàn!

Một giọng nói tức giận vang lên:

- Tôi nhổ nước miếng vào mặt ông! Lá gan không nhỏ đó! Lại dám giả mạo cha vợ của bổn đại gia!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)