Phế vật! Giọng nói vô cùng chói tai vang lên bên tai y, Âu Tử Lôi cảm thấy trán mình đã tụ đầy máu! Có một phần nguyên nhân là vì bàn tay như kìm sắc kia đang nắm cổ họng y, phần còn lại là do máu trào lên não vì tức giận!
Phế vật! Phế vật! Hai mắt Âu Tử Lôi đã đỏ bừng! Chưa bao giờ có ai dám dùng lời mang tính nhục mạ tới vậy trên người mình, hơn nữa không có lý do gì để người khác nói thế!
Bằng vào gia thế hiển hách, tư chất thông minh, lại còn bái một danh sư, có thể nói Âu Tử Lôi một đường lớn lên trong vầng hào quang. Đừng nói là bị nhục mạ, trừ chuyện bị Lam Hân Linh từ chối, thậm chí là y chưa từng thất bại trong bất cứ chuyện gì!
Bây giờ, lại có người nhấc mình lên như nhấc một con gà, hơn nữa còn mắng mình là phế vật trước mặt người phụ nữ mà mình yêu mến!
Âu Tử Lôi muốn mở miệng mắng to, nhưng mà, cổ họng y lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Bị Tiêu Dương nhấc lên như vậy, cả người y từ trên xuống dưới không còn bất cứ sức phản kháng nào.
- Có... Bản lĩnh... Giết tôi đi!
Mắt Âu Tử Lôi đầy lửa giận!
Tiêu Dương nhíu mày, mặt rét lạnh, hắn hỏi:
- Anh nghĩ rằng ta không dám ư?
- Không được!
Dường như tới lúc này Lam Hân Linh mới giật mình tỉnh hồn lại, vội vàng, lo lắng hô lên một tiếng.
Âu Tử Lôi khác với Diêm Bằng Trì, luận thân phận, địa vị, thực lực, cả hai không cùng một cấp độ. Nếu Tiêu Dương giết Âu Tử Lôi thật, chuyện này sẽ trở nên rất lớn!
Sẽ càng khó thu xếp chuyện này!
- Tiêu Dương!
Lam Hân Linh vội vàng kéo cánh tay Tiêu Dương, vội la lên:
- Anh đừng xúc động! Tôi có thể bảo đảm với anh, chuyện Quân Thiết Anh bắn chết Diêm Viễn Trung tuyệt đối sẽ không có ai tiếp tục truy cứu!
Mặc dù chỉ gặp mặt một hai lần, thế nhưng, theo những tư liệu có được cùng với những quan sát về Tiêu Dương, cô biết hắn quan tâm Quân Thiết Anh hơn cả bản thân mình. Có thể nói, tối nay, sau khi giết Diêm Bằng Trì, mọi hành động của Tiêu Dương đều vì Quân Thiết Anh.
Nghe vậy, Tiêu Dương quả nhiên đã quay đầu lại, hắn hỏi:
- Những lời này là thật ư? ... ... Nàng dâu.
- Ừ!
Sau khi trả lời, Lam Hân Linh lập tức lườm một cái, cô trừng mắt nhìn Tiêu Dương, hai chữ “Nàng dâu” kia gần như vang lên cùng lúc với câu trả lời này của mình. Nghe cứ như là...
- Nàng dâu.
- Ừm.
Bây giờ là lúc nào rồi, hắn còn chiếm tiện nghi trên chót lưỡi thế này.
Lam Hân Linh chề miệng, lúc này cô không so đo những chuyện này với Tiêu Dương.
Thế nhưng, Âu Tử Lôi bị Tiêu Dương giơ lên đã hoàn toàn tức giận. Mặt y trở nên đỏ rực, nội tâm cứ như bị từng đợt từng đợt thủy triều đánh vào, cả người không ngừng co rút lại. Cặp mắt đảo một cái, trong nháy mắt, trước mắt tối sầm, y lập tức bất tỉnh.
Tiêu Dương ngẩn ra, lập tức buông tay để Âu Tử Lôi rơi xuống. Lắc đầu than nhẹ, hắn nói:
- Là một người đàn ông, anh thật yếu ớt.
Nghe vậy, Lam Hân Linh không nhịn được liếc mắt nhìn Tiêu Dương.
Vẫy tay ra dấu cho mấy người bên cạnh đỡ Âu Tử Lôi lên xe. Ngay sau đó, nhìn về phía Tiêu Dương, cô định nói lại thôi.
- Nếu không có chuyện gì thì tôi về trước.
Tiêu Dương không đợi Lam Hân Linh suy nghĩ rõ ràng đã xoay người đi vào bên trong bệnh viện.
- Này, chờ chút.
Lam Hân Linh không nhịn được giậm chân đuổi theo, do dự một lúc, không biết phải mở miệng thế nào, cô nói:
- Tiêu Dương, hôm nay, ở công viên...
- Cô muốn học kiếm?
Tiêu Dương xoay mặt lại hỏi.
Lam Hân Linh cảm thấy tai mình hơi đỏ lên.
Sau khi đối trận với cha, Lam Hân Linh biết bộ kiếm pháp này rất lợi hại, Tiêu Dương với mình không có quen biết gì...Tại sao mình có thể mở miệng?
- Thiếp Tâm Kiếm có tổng cộng chín chiêu mười tám thức, uy lực càng về sau càng mạnh.
Tiêu Dương như hữu ý vô ý nói ra, hắc lắc đầu cười một tiếng rồi nói:
- Đáng tiếc...
Tiêu Dương tiếp tục bước đi.
Ánh mắt của Lam Hân Linh xẹt qua một tia sáng, thấy Tiêu Dương lại đi, cô cảm thấy rất nôn nóng. Vội vàng kéo cánh tay của Tiêu Dương lại, cô hỏi:
- Đáng tiếc cái gì?
Cô không muốn mất đi cơ hội học tập Thiếp Tâm Kiếm.
- Đáng tiếc...
Tiêu Dương lắc đầu nói:
- Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, khi chưa giải quyết hết, tôi thật sự không có tâm trạng nào để cầm kiếm.
“... ...”
Lam Hân Linh liếc nhìn Tiêu Dương.
Ý của Tiêu Dương đã rất rõ.
Đây là một vụ giao dịch.
Mình giúp hắn giải quyết chuyện tối nay, hắn sẽ dạy mình những chiêu thức phía sau của Thiếp Tâm Kiếm.
Có điều, chuyện tối nay liên lụy không ít thế lực, muốn giải quyết, không phải là chuyện dể dàng gì.
- Cùng lắm thì để cha ra tay!
Lam Hân Linh âm thầm nghĩ ngợi, cuối cùng, cắn răng một cái, trầm giọng nói với Tiêu Dương:
- Được ! Anh chờ tin của tôi!
Dứt lời, không ngừng lại, cô dứt khoát xoay người bước lên xe.
Chiếc xe lao vút đi!
Lúc này, mưa phùn vẫn còn rơi, sau khi con đường được giải tỏa, đã có xe chạy qua hướng này. Đồng thời, có không ít bóng người mang theo vẻ nghi ngờ đi tới, dường như đang rất muốn biết chỗ này từng xảy ra chuyện gì.
Những vết máu nhạt của cuộc hỗn chiến đã bị nước mưa cuốn trôi.
Tiêu Dương xoay người đi vào bệnh viện.
Đi thẳng tới trước thang máy, hắn bước vào trong. Sau lưng Tiêu Dương có một người trung niên mặt trường bào màu trắng, không biết xuất hiện từ lúc nào. Hơn nữa, người này cũng bước vào trong, sắc mặt bình thản, ông ta đứng bên cạnh Tiêu Dương.
Cửa thang máy từ từ đóng lại.
Tiêu Dương ấn nút “- 1“.
- Không phải cậu đi lên sao?
Người trung niên mặt trường bào kia lên tiếng hỏi.
- Vốn định làm vậy.
Tiêu Dương hơi mỉm cười, hắn nói:
- Thế nhưng... Ông xuất hiện.
Người đàn ông trung niên mặc trường bào màu trắng chính là Lam Chấn Hoàn!
Chính y âm thầm ra lệnh cho Lam Hân Linh.
Thực lực của Tiêu Dương làm cho Lam Chấn Hoàn rất tò mò.
Nghe vậy, Lam Chấn Hoàn ngẩn ra, sau đó ông lập tức cười ha ha rồi nói:
- Thú vị.
Tiêu Dương bĩu môi một cái, cảm thấy khinh bỉ, hắn nói thầm trong lòng: giả trang cao nhân làm quái gì.
Nguyên nhân mà Tiêu Dương bấm phím “- 1” để xuống bãi giữ xe của bệnh viện chỉ có một, hắn cảm thấy người này tới vì hắn, dẫn tên này xuống bãi giữ xe đánh đập một trận cũng là một lựa chọn tốt.