Tiêu Dương xoay mặt lại nhìn hai anh em này, khẽ mỉm cười một cái, nói:
- Ơn cứu mạng của hai vị, họ Tiêu tôi vẫn chưa báo đáp, hiện giờ không còn sớm nữa, tối nay hai vị hãy ở lại đây đi!
- Không...
Lâm Hạ mới nói được một nửa, Tế Tế Lạp đã che miệng y lại rồi hưng phấn nói:
- Được, được!
Tiêu Dương mỉm cười gật đầu, xoay mặt qua nhìn Uông Hùng Dương, nói:
- Tổng đội Uông, làm phiền ngài phái người đưa họ tới quán cà phê Túy Vũ!
- Không cần, bọn tôi có xe.
Tế Tế Lạp vội vàng nói, ánh mắt cô mơ hồ lóe lên vẻ hưng phấn còn chưa rút hết. Qua chuyện tối nay, cô biết được thì ra lái chiếc xe nát của anh mình là chuyện rất uy phong!
“... ...”
Khóe miệng của Tiêu Dương hơi co lại, hiện giờ chiếc xe kia đã thành mục tiêu của toàn bộ cảnh sát giao thông ở khu Dương Phổ. Nếu lái ra ngoài, tuyệt đối sẽ bị chặn lại ngay lập tức. Suy nghĩ một chút, hắn mỉm cười, khoát tay nói:
- Hai người hãy đi theo người ta.
Tế Tế Lạp gật đầu nói:
- Được, nghe lời giai đẹp.
Khuôn mặt của Lâm Hạ lóe lên vẻ bi thương, đau buồn vô cùng.
Có giai đẹp, lập tức quên mất anh trai.
Sau khi mọi người rời đi, tầm mắt của Tiêu Dương một lần nữa dời lên người Lam Hân Linh, hỏi:
- Nói đi, muốn thế nào?
Âu Tử Lôi vừa định mở miệng, Lam Hân Linh đã dứt khoát nói.
- Chúng tôi rút lui!
Rút lui?
Một tích tắc này, Âu Tử Lôi hoàn toàn sửng sờ, khó tin nhìn Lam Hân Linh, một lúc sau, y vội la lên:
- Linh Nhi, muội sao thế?
Trong lòng Âu Tử Lôi, Lam Hân Linh là nữ hiệp ghét ác như thù. Mình hợp tác với cô ấy lâu như vậy, cô ấy chưa bao giờ bỏ qua bất cứ hung thủ giết người nào.
Bây giờ, tận mắt nhìn thấy Tiêu Dương giết người, cô ấy lại làm như không thấy, rời khỏi như không có chuyện gì xảy ra.
Chuyện này... Nếu như nói không phải đã động lòng, có đánh chết Âu Tử Lôi cũng không tin!
- Không được!
Đôi mắt Âu Tử Lôi lóe lên vẻ ghen ghét và lửa giận, trầm giọng nói:
- Tôi không thể trơ mắt nhìn một tội phạm giết người nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật trước mặt tôi như vậy được!
Âu Tử Lôi lạnh lùng nhìn Tiêu Dương, y nói:
- Bó tay chịu trói đi!
Tiêu Dương liếc xéo nhìn Âu Tử Lôi, bĩu môi một cái, không để ý tới lời y nói, lập tức xoay người đi vào trong...
- Anh... Đứng lại!
Âu Tử Lôi chuẩn bị rút súng, có điều, trong nháy mắt này y đã bị Lam Hân Linh cản lại, cô hô lên:
- Dừng tay!
- Linh Nhi!
- Tôi bảo là dừng tay!
Đôi mắt của Lam Hân Linh lóe lên vẻ sắc bén, giọng nói của cô mang theo vài phần tức giận.
Mắt Âu Tử Lôi đầy vẻ không cam lòng, cả người y nhịn không được co rút. Một lúc sau, nắm chặt quả đấm, căm thù nhìn bóng lưng của Tiêu Dương, lửa giận xuất hiện trong lòng, y nói:
- Tôi thề! Nhất định tôi sẽ tự mình bắt anh và Quân Thiết Anh về quy án!
Y vừa dứt lời, bước chân của Tiêu Dương lập tức ngừng lại.
Một lúc lâu sau, từ từ quay người lại, híp mắt nhìn Âu Tử Lôi, hắn hỏi:
- Anh chắc chắn chứ?
- Âu Tử Lôi, anh câm miệng cho tôi!
Dường như Lam Hân Linh đã ngửi được hơi thở không bình thường, cô vội vàng rầy la Âu Tử Lôi.
- Anh chờ đó!
Âu Tử Lôi không hề yếu thế nhìn chằm chằm Tiêu Dương.
- Tôi không muốn chờ, càng không thích có người uy hiếp tôi!
Tiêu Dương liếc nhìn Âu Tử Lôi, hắn hờ hững nói:
- Nhất là, uy hiếp Đại tiểu thư của tôi.
Tiêu Dương từ từ bước tới...
Mỗi một bước chân đều mang theo lực lượng đủ để lay động ngọn núi, những tiếng bước chân này vang lên trong lòng mọi người!
Sắc mặt Lam Hân Linh hơi thay đổi. Lúc này, vẻ hung ác lóe lên trong mắt Âu Tử Lôi, y đột nhiên rút súng ra, mặt lộ vẻ cười gằn, y nói:
- Không chờ được thì chết đi!
- Không được!
Lam Hân Linh hét lên một tiếng theo bản năng.
Bằng!
Âu Tử Lôi không hề do dự nổ súng, thoáng cái, một vệt sáng lóe ra từ họng súng màu bạc!
Bạch!
Dường như tạo thành nửa hình cung ánh sáng, nó lóe lên một cái rồi biến mất!
Uy lực của thứ ánh sáng này lớn hơn đạn thường rất nhiều! Một phát súng bắn ra, uy lực, tốc độ hơn xa đạn bình thường!
Viên đạn bay tới phía trước một cách nhanh chóng, mắt thường khó có thể nhìn thấy!
Mặt Âu Tử Lôi xẹt qua nụ cười gằn, nói:
- Linh Nhi, đây là tội lỗi do hắn gieo gió gặt bão...
Âu Tử Lôi liếc nhìn về phía trước, mặt lộ vẻ kinh hãi, mắt trừng to tới mức sắp nứt, nghẹn họng sợ hãi nói:
- Cái...cái gì?!
Lúc này, bóng người của Tiêu Dương đang đứng phía trước từ từ tan biến...
Là tàn ảnh!
Trước khi Âu Tử Lôi nổ súng, Tiêu Dương đã toàn lực chạy ra ngoài, tốc độ nhanh đến mức khó có thể tin nổi!
- Không tốt!
Âu Tử Lôi xoay người lại theo bản năng...
Thoáng cái, một cánh tay đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt y, chưa kịp làm ra bất cứ phản ứng nào, cổ họng đã bị một luồng lực lượng mạnh mẽ bóp lấy, hai chân y đã rời khỏi mặt đất.
Giống như Diêm Bằng Trí lúc trước, y bị nắm cổ giơ lên.
Khuôn mặt bị bóp nghẹt lập tức ửng đỏ!
Tiêu Dương ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn Âu Tử Lôi, khinh thường cười lạnh nói:
- Súng là súng xịn, đáng tiếc, người dùng súng chỉ là tên phế vật!