Hạc con?
Ánh mắt của tất cả mọi người trở nên kỳ lạ, cả đám rối rít nhìn về phía Âu Tử Lôi- người vừa mới té xuống đất, khuôn mặt đang co rút. Đầu thoáng qua hình ảnh Tiêu Dương nhảy lên không đá bay, dường như...
Có một cước không cẩn thận đã đá trúng chỗ hiểm của Âu Tử Lôi?
Sắc mặt mọi người không ngừng biến ảo.
Khi tầm mắt dời về phía Tiêu Dương, vẻ rung động không thể che giấu được.
Âu Tử Lôi từng biểu diễn cho nên mọi người biết rất rõ thực lực của y. Không ngờ, Tiêu Dương lại có thể vô cùng dễ dàng làm cho y ầm ầm ngã xuống đất. “Túy Bát Tiên” xuất thần nhập hóa kia mạnh mẽ tới mức làm cho người ta hít thở không thông.
Dựa theo tên gọi, có lẽ Túy Bát Tiên có tám chiêu, thế nhưng, ngay cả hai chiêu Âu Tử Lôi cũng không tiếp nổi.
Lúc này, tất cả mọi người đều đang khiếp sợ cho nên không ai chú ý tới Lam Hân Linh đang đứng bên cạnh không hề tức giận vì đồng bạn của mình bị đánh bại. Ngược lại, mắt cô càng ngày càng sáng lên, ý tưởng kia trong lòng cô càng ngày càng kiên định.
- Nếu như hắn chịu dạy cả bộ Thiếp Tâm Kiếm cho mình, chắc chắn mình có thể chống được mười chiêu từ tay cha.
Lam Hân Linh yên lặng thầm nghĩ, lúc này, di động trong túi cô nhẹ nhàng run lên. Đưa tay lấy điện thoại ra, khóe miệng của Lam Hân Linh không nhịn được nhếch lên, cô gật đầu cười khẽ.
- Sao có thể!
Rốt cuộc thì Âu Tử Lôi cũng định thần lại, vẻ oán giận lướt qua đôi mắt y, cơn đau ở thân dưới đã hòa hoãn không ít, nghĩ thầm: nhất định là do mình quá lơ là! Rõ ràng là mình vẫn chiếm ưu thế, sao có thể có chuyện thoáng một cái đã bị tên trước mặt này đánh ngã được!
- Hừ!
Nắm đấm của Âu Tử Lôi nắm thật chặt, bước chân từ từ trượt qua một bên, dường như lại định phát động công kích.
- Anh còn không phục?
Tiêu Dương nhíu mày cười nhạt.
Âu Tử Lôi cảm thấy lửa giận của mình đã tới tim. Vài phút trước mình còn hăm hở ngạo nghễ hỏi còn ai không phục. Bây giờ, tới lượt tên tiểu tử không rõ từ đâu chui ra hỏi mình câu này.
- Đi chết đi!
Âu Tử Lôi tức giận quát to một tiếng. Bóng rắn trượt tới, ngay lập tức, y đã tới bên cạnh. Vèo một cái, bàn tay y đã đâm về phía ngực Tiêu Dương.
Một tiếng “roẹt” vang lên, lòng bàn tay của y đột nhiên vạch qua quần áo trước ngực Tiêu Dương.
Hạc Lệ Sậu Khởi!
Y xoay người lại đá...
Ầm!
Tiêu Dương giơ chân lên đón đỡ.
Một tiếng vang thật lớn vang lên!
Thân thể của Âu Tử Lôi lập tức lùi lại vài bước, đùi phải suýt chút nữa đã run rẩy nhủn xuống. Có điều, y vẫn cưỡng éo ngăn lại, đôi mắt y đầy vẻ khiếp sợ và lửa giận đậm đặc!
- Rốt cuộc thì anh là ai?
Ánh mắt của Âu Tử Lôi không ngừng biến đổi, nhìn chằm chằm Tiêu Dương.
Mắt y đầy vẻ không cam lòng!
Y có thể nhìn ra được, tuổi tác của Tiêu Dương không hề lớn hơn mình, thế nhưng, thực lực của hắn lại có thể dễ dàng chiến thắng mình. Không chỉ như thế, điều làm cho Âu Tử Lôi cảm thấy ghen ghét đó là hai chữ “Nàng dâu” mà Tiêu Dương gọi Lam Hân Linh.
- Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ! Đại đội trưởng đội gác cổng của Phục Đại, Tiêu Dương chính là tôi!
Tiêu Dương vỗ ngực nói.
Mặt Âu Tử Lôi trầm xuống, mắt quan sát Tiêu Dương vài lần, mắt nheo lại, nói:
- Thì ra là anh!
Trước đó, y và Lam Hân Linh từng nghi ngờ người này chính là hung thủ giết Hắc Hùng, thế nhưng lại kết luận y không có thực lực làm vậy. Bây giờ xem ra, chuyện Hắc Hùng bị giết, mười phần thì hết chín phần do người trước mắt làm.
- Chúng tôi còn chưa tìm anh, anh lại tự mình chạy tới!
Đôi mắt của Âu Tử Lôi lóe lên một tia sáng lạnh, từ từ đưa tay vào ngực, một khẩu súng máu trắng bạc nhanh chóng chỉ về phía Tiêu Dương!
Nòng súng màu trắng bạc lóe ra tia sáng lạnh!
- Đúng là thực lực của anh rất mạnh, thế nhưng, tối nay anh không thể rời khỏi quảng trường này được.
Giọng của Âu Tử Lôi lạnh lùng mang theo vài phần khinh miệt, nói:
- Đây là khẩu súng được chế tác riêng chuyên để đối phó những người có thực lực mạnh mẽ, anh có thể dùng thân thể mình thử uy lực của nó!
Y vừa dứt lời.
- Âu Tử Lôi! Dừng tay!
Người áo đỏ thoáng qua.
Lam Hân Linh xuất hiện trước người Tiêu Dương, chặn phía trước phương hướng khâu súng đối diện chỉ tới, con ngươi lạnh lẻo, cô hỏi:
- Âu Tử Lôi, anh dám nổ súng?
Khuôn mặt của Âu Tử Lôi hung hăng co quắp lại mấy cái, giọng nói mang theo vài phần tức giận, hỏi:
- Linh Nhi, tối nay muội sao thế? Tại sao lại đứng về phía tên tội phạm giết người!
- Chậc chậc, vẫn là nàng dâu của tôi quan tâm tôi.
Tiếng cười đắc ý của Tiêu Dương chẳng khác nào lửa đổ thêm dầu, lửa giận trong lòng Âu Tử Lôi đã cháy hừng hực.
- Mặc dù nàng dâu này hơi xấu một chút.
Câu nói này Tiêu Dương nói rất nhỏ, có điều, Lam Hân Linh vẫn nghe được. Thân thể mềm mại của cô khẽ run lên, lúc này, cô rất muốn tránh qua một bên để Âu Tử Lôi bắn tên này thành tổ ong!
- Phía trên có lệnh, vụ án Tiêu Dương giết người sẽ tự có người phụ trách xử lý!
Sau khi khôi phục tâm trạng, Lam Hân Linh hờ hững nói với Âu Tử Lôi một câu.
- Linh Nhi...
Mắt Âu Tử Lôi biến ảo vài lần.
- Đây là mệnh lệnh!
Giọng của Lam Hân Linh lớn thêm vài phần.
Ngực Âu Tử Lôi liên tục phập phồng vài cái, đôi mắt y đầy vẻ không cam lòng. Thế nhưng, y không thể không tuân theo lời của Lam Hân Linh. Một lúc lâu sau, hừ một tiếng, răng cắn tới mức suýt chút nữa đã nứt, y thu hồi khẩu súng màu bạc lại.
- Chuyện xảy ra ở nơi này đã đưa tới sự chú ý từ nhiều phía, nếu còn tiếp tục phong tỏa sẽ tạo thành hỗn loạn. Cho nên, tất cả mọi người nghe lệnh, toàn bộ lập tức rút lui! Kết quả xử lý chuyện này sẽ do Thiên Tử Các công bố!
Giọng nói của Lam Hân Linh vang lên.
Lời vừa dứt, Tiêu Dương nhỏ giọng nói với Uông Hùng Dương:
- Đội trưởng Uông, theo lệnh rút quân đi, yên tâm, Khanh Thành đã không còn nguy hiểm tính mạng nữa.
Nghe vậy, mắt Uông Hùng Dương sáng lên.
Sở dĩ ông luôn dùng thái độ cứng rắn là vì tính mạng của Bạch Khanh Thành đang như ngàn cân treo sợi tóc! Bây giờ, từ miệng Tiêu Dương nghe được tin tức này, Uông Hùng Dương lập tức đồng ý gật đầu, phất tay ý bảo đại đội cảnh sát hình sự rút lui.
- Tử Lôi thiếu gia!
Lúc này, sắc mặt của Diêm Dịch Đao mang theo mấy phần không cam lòng, chỉ có thể giận mà không dám nói gì!
Tối nay, chết hai con cháu dòng chính của Diêm gia, chẳng lẽ cứ vậy bỏ qua?
Thế nhưng, y kiêng kỵ thân phận của Lam Hân Linh, dưới tình huống Âu Tử Lôi chưa tỏ thái độ, Diêm Dịch Đao chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi bất đắc dĩ rút quân!
Sau khi người của hai phe rời khỏi, quảng trường lớn trở nên trống trải.
Rốt cuộc thì Lâm Hạ cũng không thể cản nổi Tế Tế Lạp, y bị kéo theo tới sau lưng Tiêu Dương. Phía đối diện chính là đám người Lam Hân Linh.
- Giai đẹp, anh thật uy phong.
Tế Tế Lạp giơ ngón tay cái lên khen.
- Sợ là sau khi uy phong xong sẽ gặp sát cơ trùng trùng.
Lâm Hạ nói nhỏ. Là người rất khôn khéo, sau khi thấy toàn bộ mọi chuyện, lòng y đã hiểu rõ. Không nhịn được kéo cánh tay của Tế Tế Lạp, y nói:
- Tế Tế Lạp, bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta trở về thôi.
- Chuyện này...