Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 348: Hạc con, còn bay được không? (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Khi bóng người của Diêm Bằng Trì ầm ầm rơi xuống đất, trong nháy mắt, một âm thanh như tiếng sấm hùng hồn vang lên. Âm thanh này đinh tai nhức óc, vang vọng trong màng nhĩ của tất cả mọi người.

Giọt mưa lả tả rơi vào mặt tất cả mọi người, một luồng hơi lạnh lan tràn ra từ lòng họ.

Nhìn Diêm Bằng Trì té xuống đất rồi không hề động đậy, cả đám người không ngừng hít vào hơi lạnh.

Ai cũng dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn người đàn ông trước mặt này.

Hắn điên rồi ư? Ngay trước mặt mọi người, hắn lại trực tiếp hạ độc thủ dồn Diêm Bằng Trì vào chỗ chết. Hơn nữa, hắn không thèm để ý tới cảnh cáo của Âu Tử Lôi, thậm chí, còn đưa ra lời khiêu khích nữa.

- Tôi khiêu chiến! Vẻ yên ắng ngắn ngủi trôi qua, sắc mặt của không ít người đã trở nên rất đặc sắc, cả đám rối rít nhìn Tiêu Dương rồi âm thầm mặc niệm cho hắn một giây.

Khiêu chiến?

Không phải ai cũng có tư cách này.

Nhất là sau khi Âu Tử Lôi thể hiện ra thực lực vô cùng mạnh mẽ của mình, mọi người càng biết rõ người này vô cùng kinh khủng.

Trong Thiên Tử Các không có người phàm!

Đôi mắt lạnh lùng của Âu Tử Lôi nheo lại, từ từ đánh giá tên Tiêu Dương trước mặt.

- Tôi rất bội phục dũng khí của anh.

Quả thật, cho dù đổi thành Âu Tử Lôi, dù có thân phận cực cao, y cũng chưa chắc dám đoạt lấy tính mạng của một người trước mắt mọi người! Mà Tiêu Dương lại không chút do dự giết chết!

Tiêu Dương liếc mắt nhìn Âu Tử Lôi, một lúc sau, hắn mở miệng nói:

- Chuyện tôi muốn làm tôi cũng đã làm rồi.

Ý trong lời nói của hắn là: anh muốn thế nào, cứ ra tay.

Nếu hắn dám ra tay giết Diêm Bằng Trì, vậy thì hắn đã chuẩn bị sẵn tâm tư đối mặt với bất cứ cục diện nào. Tóm lại, hắn không hề thấy thẹn với lương tâm, lòng hắn cảm thấy rất thoải mái! Nếu hắn trở lại chậm thêm một chút nữa, rất có khả năng Bạch Khanh Thành sẽ thật sự đi đời nhà ma.

Cô ấy vì mình!

Tiêu Dương không thể không giết Diêm Bằng Trì!

Không cần nói thêm những lời mượn cớ nào khác.

- Vậy thì, anh chuẩn bị chịu sự chế tài của pháp luật đi!

Ánh sáng lạnh lóe lên trong đôi mắt của Âu Tử Lôi, ngay lập tức, y quát lớn một tiếng:

- Bắt hắn cho tôi!

Tiếng nói vừa dứt, vài tên quân nhân xung quanh Tiêu Dương trố mắt nhìn nhau, nhất thời, cả đám không có ai dám xông lên. Trong mắt bọn họ, người đàn ông này đã là một cỗ máy giết người không còn lý trí, hơn nữa thực lực lại rất mạnh, mình tiến lên, há không phải là không công chịu chết ư?

Mi mắt của Âu Tử Lôi lạnh lại, y khẽ vẫy tay một cái .

Vèo!

Một người đàn ông mặc tây phục màu đen ở phía sau đột nhiên bước dài xông tới, một chiêu với tiếng gió rít dồn dập lao thẳng tới phía trước, y như một con gấu đen đập mạnh tới trước ngực Tiêu Dương...

Đôi mắt của Tiêu Dương như ngôi sao lạnh lùng lóe sáng.

Nhìn quyền ảnh đang ép tới gần...

Đột nhiên, hai tay hắn lóe lên như ảo ảnh. Giống như một cơn gió nhẹ quất vào mặt, mi mắt trở nên hỗn loạn, người đàn ông này căn bản không thể nhìn rõ được hai tay của Tiêu Dương đánh vào chỗ nào trên người mình.

Con ngươi chấn động mạnh, lúc này, y đã hạ quyết tâm, quyền phong trên tăng thêm mấy phần. Khi chỉ còn cách ngực Tiêu Dương vài cm ngắn ngủi, một bàn tay chợt nắm cánh tay y, bàn tay kia chợt phát lực rồi xoay mạnh một cái!

Thay hình đổi vị!

Thân thể của người đàn ông này lảo đảo bước tới phía trước, cánh tay thì bị Tiêu Dương kéo ra phía sau!

Một tiếng “rắc” vang lên!

Tiếng kêm thảm thiết khi bị trật khớp vang lên đã xé rách thần kinh của không ít người, cả đám không tự chủ được run lên như ve sầu mùa đông.

Mọi chuyện chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi.

Sắc mặt Tiêu Dương vẫn bình tĩnh như trước, không nhìn tên đàn ông này, đôi mắt một lần nữa quét về phía Âu Tử Lôi, nói:

- Đừng có phái một ít tiểu binh tiểu tướng tới làm xấu mặt nữa.

Mọi người lập tức xôn xao!

Phách lối!

Quá cuồng vọng!

Cho tới lúc này, hắn vẫn chưa có chút hối cải nào, ngượi lại còn tiếp tục khiêu khích Âu Tử Lôi như đang sợ y không bắt hắn vậy.

- Tên Tiêu Dương này thật sự là...

Lâm Hạ hơi không nói gì, ôm bắp đùi Tế Tế Lạp, nói:

- Mặc dù có mấy phần bản lĩnh, thế nhưng thân phận của đối phương không hề bình thường, hắn đang tự tìm đường chết!

- Giai đẹp làm vậy nhất định là có nguyên nhân.

Tế Tế Lạp nói.

Lúc này, mặt Âu Tử Lôi vô cùng lạnh lẽo, từ từ bước tới phía trước. Có điều, vừa mới bước một bước, một bóng người màu đỏ đã giành xuất hiện phía trước y, đi thẳng tới trước người Tiêu Dương.

- Tiêu Dương, anh hãy đi theo bọn tôi một chuyến, tôi có thể bảo đảm an toàn cho anh.

Lam Hân Linh nói nhỏ. Nói thật, cô rất không hi vọng chuyện tối nay sẽ càng ngày càng lớn.

Nhìn đôi mắt dịu dàng của Lam Hân Linh, Tiêu Dương đột nhiên cười một tiếng rồi hỏi:

- Nàng dâu, cô đang đảm bảo cho tôi ư?

Tiếng nói vừa dứt, mọi người xung quanh lập tức trở nên xôn xao!

Nàng dâu?

Mắt của tất cả mọi người không nhịn được mở to!

Sắc mặt Âu Tử Lôi lập tức thay đổi, gần như trong nháy mắt, đùng một cái, quả đấm của y đã nắm thật chặt, lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Dương, đôi mắt không ngừng biến ảo.

- Anh...

Lam Hân Linh không ngờ Tiêu Dương lại đột nhiên nói ra một câu như vậy cho nên cô chợt sững sờ không nói được câu nào.

Thấy Lam Hân Linh không chối cách gọi của Tiêu Dương, khuôn mặt của Âu Tử Lôi càng trở nên khó coi hơn!

- Linh Nhi, muội tránh ra!

Âu Tử Lôi lạnh lùng nói.

Lam Hân Linh nhíu mày một cái. Lúc này, Tiêu Dương khoát tay rồi cười nói:

- Cũng đúng, nàng dâu, cô tránh ra đi.

Khóe miệng của Lam Hân Linh hung hăn co rút một cái. Có điều, lúc này cô không có lòng dạ nào quan tâm tới cách gọi của Tiêu Dương với mình. Liếc nhìn Tiêu Dương, cô đột nhiên đè thật thấp giọng nói rồi nói thật nhỏ:

- Anh định thông qua bản thân làm lớn chuyện này để cho sự chú ý của tất cả mọi người tập trung trên người anh, sau đó, anh sẽ tìm cách để Quân Thiết Anh thoát tội, đúng không?

Tiêu Dương cười híp mắt nhìn Lam Hân Linh, đột nhiên cười ha ha rồi nói:

- Nàng dâu, chúng ta chỉ nên nói lặng lẽ hoặc là nói bí mật, nói ngay trước mặt mọi người thế này rất là ngượng đó.

Giọng của Tiêu Dương càng thêm khiêu khích, khuôn mặt của Âu Tử Lôi càng ngày càng đỏ hơn.

Vô cùng tức giận!

Mặc dù Lam Hân Linh từng từ chối y, thế nhưng, Âu Tử Lôi tin chắc một điều là với gia thế, tướng mạo và thực lực của mình, y vô cùng xứng với Lam Hân Linh. Một ngày nào đó y sẽ làm rung động Lam Hân Linh rồi ôm mỹ nhân về!

Bây giờ lại nửa đường giết ra một tên Trình Giảo Kim, tên này trái một tiếng nàng dâu, phải một tiếng nàng dâu, kêu mà không biết mệt. Chuyện làm cho Âu Tử Lôi bận tâm hơn là Lam Hân Linh lại không để ý tới cách gọi của hắn.

- Giết người thì đền mạng! Là một người chấp pháp, tối nay tôi nhất định phải bắt anh về!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)