Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 346: Tôi khiêu chiến! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Bên trong giọng nói bình thản này chứa đựng uy thế của sấm sét!

Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người cứ như có thể cảm nhận được một uy năng có thể rung chuyển linh hồn tràn ngập ra bên ngoài cơ thể thon dài này. Giọng nói rét lạnh của hắn làm cho không khí trong cả hành lang cứ như đã hạ nhiệt độ xuống vài phần.

Tiêu Dương đứng chắp tay.

Lúc này, đám bác sĩ đang vây xem thấy Tiêu Dương ra ngoài, họ mau chóng xông tới, chuẩn bị một lần nữa bước vào phòng bệnh...

- Bệnh nhân đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, các người không được phép tiến hành bất cứ giải phẫu nào.

Tiêu Dương quay đầu sang nói.

- Chị cả không sao rồi?

Lúc này, Bạch Tố Tâm và Quân Thiết Anh cấp bách nhìn về phía Tiêu Dương.

Tiêu Dương gật đầu nói:

- Coi như đã kéo về từ Quỷ Môn quan.

Với những lời của Tiêu Dương, đám bác sĩ không thèm ngó tới.

Anh tự coi mình là Hoa Đà tái thế ư? Vị bệnh nhân này đang trong tình trạng vô cùng nguy hiểm, bọn họ đã cấp cứu mấy giờ vẫn có cảm giác không đủ sức xoay trời chuyển đất, anh ta mới vào có một chút đã cứu trở lại?

Nổ quá lớn không sợ rách lưỡi ư.

Mấy tên bác sĩ mở cửa đi vào.

- Quá tốt rồi! Cuối cùng cũng đã giữ được tính mạng.

Quân Thiết Anh thở nhẹ một hơi, Tiêu Dương và Bạch Khanh Thành đều không sao, đây là kết quả tốt nhất.

- Vết thương của đại tỷ do ai nổ súng?

Tiêu Dương hỏi một lần nữa, đôi mắt sáng của y lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Chỉ khi tự mình chữa trị cho Bạch Khanh Thành hắn mới biết Bạch Khanh Thành bị thương nặng tới mức nào! Nếu như viên đạn lệch thêm một chút nữa, rất có thể Bạch Khanh Thành đã đi đời nhà ma. Đồng thời, trên cơ thể của Bạch Khanh Thành có không ít vết thương. Kết hợp lại, chúng suýt chút nữa đã lấy đi mạng sống của cô.

Đôi mắt của Bạch Tố Tâm lóe lên hận ý, nói:

- Nghe dượng nói, toàn bộ mọi chuyện do Diêm Viễn Trung tạo thành, người nổ súng chính là Diêm Bằng Trì!

- Diêm Bằng Trì.

Tiêu Dương lập tức ghi nhớ cái tên này, khẽ hỏi:

- Y ở đâu?

Nghe vậy, Bạch Tố Tâm ngẩn ra, cô bật thốt lên:

- Tối hôm nay y luôn đi theo phía sau Diêm Dịch Đao, hẳn là đang ở phía dưới.

Tiếng nói vừa dứt, Tiêu Dương lập tức xoay người.

- Tiêu Dương...

Hai cô gái mở miệng gần như cùng lúc.

Tiêu Dương không quay đầu lại, từ từ bước tới. Đồng thời, hắn nói ra một câu:

- Hai người ở lại chăm sóc đại tỷ, chuyện còn lại...Cứ giao cho đàn ông lo!

Bóng người biến mất ở cuối hành lang.

Bên ngoài quảng trường, mưa phùn vẫn đang rơi xuống, người của quân đội và người của cảnh sát phân biệt đứng ở hai bên quảng trường. Cuộc hỗn chiến đã ngừng lại, có điều, lúc này, hai bên đã đánh ra lửa, ai cũng tức giận ngập trời nhìn về phía đối diện.

Lam Hân Linh và Âu Tử Lôi đứng giữa hai phe. Lúc này, hai anh em Lâm Hạ đã sớm chạy tới chỗ gần cửa bệnh viện, cả hai không chớp mắt nhìn chằm chằm phía trước.

- Các người đánh rất giỏi ư?

Ánh mắt của Lam Hân Linh đảo qua, cô thản nhiên mở miệng nói:

- Một bên là quân đội bảo vệ quốc gia bảo vệ nhân dân! Bên còn lại là công bộc phục vụ cho nhân dân. Bây giờ, hai bên lại đánh nhau trước mặt mọi người! Ai có thể nói cho tôi biết, nếu chuyện này truyền đi, người hổ thẹn là ai?

Lời nói vô cùng hùng hổ dọa người!

Có điều, hiển nhiên là cục diện trước mắt không thể nào hòa giải chỉ bằng vài câu nói được.

- Nếu các người muốn đánh, vậy thì cứ đánh với tôi!

Lam Hân Linh lạnh lùng nói:

- Ai đánh thắng tôi, chuyện tối nay do người đó quyết định!

Sắc mặt mọi người không ngừng thay đổi.

Quảng trường hoàn toàn yên tĩnh.

Một lúc lâu sau.

Âu Tử Lôi từ từ bước tới phía trước, đứng chắp tay, lạnh lùng nói:

- Tôi đại khái đã hiểu rõ ràng mọi chuyện! Mặc dù Diêm Viễn Trung có tội, thế nhưng tội y không đáng chết! Mà Quân Thiết Anh bắn chết Diêm Viễn Trung, không nghi ngờ gì đã xúc phạm tới luật pháp! Theo lý phải dẫn độ!

- Thế nhưng, Tử Lôi thiếu gia, có nhân thì mới có quả! Vừa rồi anh cũng thấy rồi đó, Bạch Khanh Thành đã trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc! Chuyện này giải quyết thế nào?

Sắc mặt của Uông Hùng Dương trầm thấp hơn mấy phần.

- Các người có hai lựa chọn!

Âu Tử Lôi từ từ mở miệng nói:

- Đầu tiên, hai bên lùi một bước, tự dàn xếp ổn thỏa với nha! Thứ hai, tôi sẽ giao vụ án này giao cho tòa án đặc biệt phụ trách! Tất nhiên, điều kiện tiên quyết của hai lựa chọn này là các người phải lập tức rút lui toàn bộ lực lượng cảnh vệ. Chỗ này đã phong tỏa quá lâu, sợ rằng bên ngoài đã có không ít khủng hoảng và hiểu lầm rồi!

Âu Tử Lôi vừa dứt lời, hai bên lập tức yên ắng.

Hai bên lùi bước, hai bên đều không cam lòng!

Nếu như Diêm Viễn Trung không chết, Diêm Dịch Đao chỉ có thể lựa chọn phương án đầu tiên. Đồng dạng, nếu như bác sĩ không thông báo tình trạng của Bạch Khanh Thành đã trở nên nguy kịch, Uông Hùng Dương cũng hy vọng có thể xử lý chuyện Quân Thiết Anh bắn chết Diêm Viễn Trung một cách nhẹ nhàng.

Bây giờ, hai bên đã sớm tích lũy vô số lửa giận và oán khí!

Âu Tử Lôi liếc nhìn hai bên, khẽ mỉm cười rời nói:

- Các người do dự không thể quyết định, vậy thì để tôi quyết định thay cho các người!

- Trong vòng năm phút, mặc kệ là quân đội hay cảnh sát, lập tức rút lui toàn bộ!

Lời nói vừa ngừng lại, một lúc sau, hai bên vẫn không có động tĩnh gì.

Mặt Âu Tử Lôi lạnh lại, khóe miệng nhếch lên, hỏi:

- Các người không phục?

Sắc mặt hai bên hơi thay đổi.

- Hừ!

Đột nhiên, bóng người của Âu Tử Lôi đột nhiên biến thành một luồng khói bay vút tới trận doanh của Diêm Viễn Trung. Trong nháy mắt, y đã tới gần, hơn nữa, chưởng phong cũng đã dâng lên.

- Cẩn thận!

Sắc mặt của Diêm Dịch Đao lập tức thay đổi, y liên tục lui ra sau mấy bước.

Ba! Ba! Ba! Ba!

Trong nhóm quân đội gần trăm người này gần như không có ai kịp phản ứng. Những tiếng vả bạt tay không ngừng vang lên, nghe cứ như tiếng pháo. Trong mấy hơi thở ngắn ngủi, bóng người của Âu Tử Lôi đã như làn khói nhẹ nhàng qua lại.

Dễ như lấy vật trong túi!

Ba!

Thậm chí ngay cả Diêm Dịch Đao cũng không cách nào tránh khỏi, khuôn mặt y truyền tới một cảm giác nóng bỏng!

Bưng kín mặt, y quay đầu nhìn lại, sau đó nhịn không được hít vào một hơi khí lạnh. Lúc này, trên khuôn mặt của tất cả mọi người đột nhiên in một dấu bàn tay đỏ tươi!

Những tiếng kêu rên không ngừng vang lên!

Xoay người lại, hoảng sợ nhìn Âu Tử Lôi, y không tự chủ được run lên như ve sầu mùa đông!

Thực lực quá kinh khủng!

Từ sớm đã nghe đồn rằng người có thể tiến vào Viêm Hoàng đều là một ít kỳ nhân dị sĩ. Thế nhưng, thực lực mà Âu Tử Lôi thể hiện ra đã mạnh ngoài dự đoán của mọi người. Đám người Uông Hùng Dương ở bên kia cũng vậy, cả đám không nhịn được trầm mặt xuống.

- Còn ai không phục không?

Khóe miệng của Âu Tử Lôi tràn ra nụ cười lạnh, thản nhiên đứng chắp tay, ánh mắt mang theo vẻ kiêu ngạo!

Nếu như khó có thể dùng lời nói, vậy thì trực tiếp dùng vũ lực để chấn nhiếp!

Đây là cách làm của Âu Tử Lôi.

Người hai phe nhìn nhau.

Một lúc lâu sau, Diêm Dịch Đao che gò má, một lần nữa hít vào một hơi lạnh, y từ từ khoát tay...

- Tôi không phục!

Đột nhiên.

Một giọng nói lạnh lùng truyền tới, vang dội toàn trường!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)