Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 343: Lưng đeo hồng quang, đội mưa mà tới! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi Lam Hân Linh cho thấy thân phận, hai bên đều biết lai lịch của hai người, cô cũng không nói thêm gì mà trực tiếp mở miệng hỏi.

- Quân Thiết Anh công khai bắn chết Diêm Viễn Trung trong bệnh viện, chúng tôi chỉ dẫn độ người bị nghi ngờ , không có chỗ nào không ổn cả!

Diêm Dịch Đao lập tức trầm giọng mở miệng!

- Cho dù Quân Thiết Anh có giết người, chuyện này cũng phải giao cho cảnh sát hình sự bọn tôi xử lý, đâu có cần tới các người!

Uông Hùng Dương cười lạnh nói.

- Nếu không phải Diêm Viễn Trung lạm dụng chức quyền, không tuân theo mệnh lệnh của cấp trên, tự tiện can thiệp hành động của đội trưởng Bạch Khanh Thành, chuyện đêm nay căn bản sẽ không xảy ra!

Diêm Dịch Đao lạnh lùng hỏi:

- Ý anh là cái chết của Diêm Viễn Trung là tự làm tự chịu?

- Y chết chẳng có gì đáng tiếc!

Bên cạnh, Bạch Tố Tâm không thể áp chế tâm tình trong lòng mình, dường như vẫn còn chưa hết giận. Cô liếc nhìn Diêm Viễn Trung đã chết trên giường bệnh, ngực không ngừng phập phồng, siết chặt quả đấm, nói:

- Nếu không do y, Tiêu Dương đã không phải chết! Nếu Tiêu Dương không chết, chị cả cũng sẽ không bị họ Diêm bắn, sẽ không có chuyện chưa biết sống chết thế nào như bây giờ. Thiết Anh cũng sẽ không thể nào nổ súng giết y!

Con mắt của Bạch Tố Tâm đỏ lên, hận không thể cứu sống Diêm Viễn Trung rồi lại giết một lần.

- Tiêu Dương?

Lúc này, không có ai chú ý tới khuôn mặt của Lam Hân Linh đã đột nhiên thay đổi. Cô vội vàng nhìn Bạch Tố Tâm, lòng kích động, vội hỏi:

- Bạch tiểu thư, cô nói Tiêu Dương...

Bạch Tố Tâm cắn môi thật chặt, cố gắng giữ vũng phòng tuyến cuối cùng, thoáng cái đã xảy ra nhiều chuyện tối vậy, dù là ai thì cũng có cảm giác sắp tan vỡ.

Thấy vậy, Uông Hùng Dương lập tức trầm giọng tiếp lời, ông nói “tin chết” của Tiêu Dương một lần.

Lúc này mọi người đã chú ý tới sắc mặt của Lam Hân Linh.

Con ngươi trợn thật lâu, cau mày thật chặt, hỏi:

- Không thể nào! Không thể nào... Sao hắn có thể chết được?

Sắc mặt của Âu Tử Lôi bên cạnh đã hơi khó coi.

Trong đầu Lam Hân Linh xẹt qua một màn kia, cô nhíu chặt mày. Một lúc lâu sau, cô đột nhiên xoay mặt lại dò hỏi:

- Các người... Tìm được thi thể của Tiêu Dương?

Uông Hùng Dương cười khổ nói:

- Cả chiếc xe đã nổ nát bấy, sao có thể tìm được thi thể hoàn chình.

Con ngươi của Lam Hân Linh chợt run nhẹ.

- Không thể nào! Với thực lực của Tiêu Dương, làm sao có thể chết một cách đơn giản vậy được?

Ý nghĩ của Lam Hân Linh nhanh chóng chuyển động, dường như thoáng cái cô đã quên phải giải quyết chuyện trước mắt. Mọi sự chú ý đều đặt trên người Tiêu Dương, cô hỏi tiếp:

- Lúc đó ai đang ở hiện trường?

- Bạch Khanh Thành, thế nhưng...

Uông Hùng Dương cảm thấy ngực mình rất đau xót, nói:

- Lúc này nó vẫn còn trong phòng cấp cứu...

Bịch bịch!

Lúc này, đột nhiên có một hồi tiếng bước chân vang lên

Người xông vào là Tiếu Tiêu. Lúc này cô đang rất vội vã, cô nói:

- Không tốt... Bác sĩ... Bác sĩ vừa mới thông báo bệnh nhân đang gặp nguy hiểm! Y bảo người thân lập tức tới!

Ầm!

Như có một tiếng sét đánh xuống!

Trong chớp mắt đã đánh thẳng vào lòng!

- Chị!!

Giọng nói như tan nát cõi lòng, Bạch Tố Tâm cảm thấy tâm thần mình gần như đã tan vỡ, thân thể lảo đảo mấy cái, mất hết hồn vía xông ra rồi điên cuồng lao xuống phía dưới!

- Tố Tâm!

Uông Hùng Dương quýnh lên, liếc mắt nhìn mấy người Lam Hân Linh rồi cũng xông ra ngoài. Có Lam Hân Linh ở đây, Diêm Dịch Đao chắc chắn không dám vọng động.

- Anh chờ ở đây!

Lam Hân Linh nói một câu rồi lập tức lao ra ngoài.

- Linh Nhi...

Âu Tử Lôi quay người lại, bóng người của Lam Hân Linh đã biến mất ngoài cửa, sắc sắc mặt y không nhịn được trầm thấp hơn vài phần.

Lúc này, đôi mắt của Diêm Dịch Đao lóe lên mấy cái. Đứng bên cạnh Âu Tử Lôi, y nói nhỏ:

- Tử Lôi thiếu gia, Quân Thiết Anh là phạm nhân, tôi lập tức mang cô ta đi, sau đó trở lại giải quyết chuyện ở nơi này có dược không?

Gần như cùng lúc đó, đôi môi của Diêm Dịch Đao nhẹ nhàng động vài cái, một giọng nói rất nhỏ truyền vào tai Âu Tử Lôi.

Khóe miệng của Âu Tử Lôi nhếch lên, trầm ngâm một lúc, lập tức khoát tay.

- Mang đi!

Trong mắt Diêm Dịch Đao lóe lên vẻ vui mừng, y lập tức bảo người tiến tới. Liếc mắt nhìn Quân Thiết Anh, y cau mày nói:

- Xe lăn quá phiền toái, trực tiếp mang đi!

Từ đầu tới cuối, sắc mặt của Quân Thiết Anh vẫn không có chút thay đổi nào, chỉ lặng lặng nhìn Diêm Dịch Đao. Lúc này, hai tay bị người giơ lên, trong nháy mắt khi bị nâng lên, tấm chăn màu trắng lặng lẽ rơi xuống...

- Đứng lại!

Những cảnh sát còn lại trong phòng bệnh định ngăn cản, thế nhưng họ bị Âu Tử Lôi quát cản. Lo ngại thân phận của Âu Tử Lôi cho nên tất cả mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn Quân Thiết Anh bị đám người Diêm Dịch Đao mang theo vội vã chạy ra ngoài...

- Đi cầu thang bộ!

Quát to một tiếng.

Trong phòng bệnh đặc biệt, đám người lo lắng nhìn nhau, lập tức có người lặng lẽ lui ra sau đi thông báo cho Uông Hùng Dương.

- Nhanh!

Diêm Dịch Đao không muốn có thêm rắc rối, nhanh chóng dẫn người mang Quân Thiết Anh lao ra bệnh viện. Trong quảng trường lớn, mưa đêm không ngừng rơi xuống, dưới ánh đèn nghiêng, có không ít tầm mắt lập tức liếc qua...

- Cản bọn họ lại!

Lúc này, đã có người nhận được lệnh!

- Ngăn cản!

Diêm Dịch Đao quát to một tiếng, bước chân không ngừng lại, y nhanh chóng vọt tới phìa trước.

Lúc này, quảng trường đang rất hỗn loạn, mắt thấy đoàn người Diêm Dịch Đao đã vọt tới bên cạnh quốc lộ...

Giờ phút này!

Ùng ùng!

Ùng ùng...

Một tiếng nổ to lớn vang lên, trên con đường quốc lộ phía trước, trong cơn mưa đêm, chiếc xe ba bánh rách nát kia đã xuất hiện, nó mang theo tiếng động chói tai gào théo lao tới phía trước!

Xông thẳng tới!

Trong nháy mắt, tầm mắt của tất cả mọi người bị hấp dẫn...

Bao gồm Quân Thiết Anh.

Lúc này, dường như có một sự rung động xuất hiện trong mắt cô...

Tiếng động rung trời, thân hình khổng lồ ngồi trên ghế tài xế xuất hiện trong tầm mắt mọi người, kèm theo những tiếng oa oa, nó xông thẳng tới!

Đột nhiên, có một bóng người xuất hiện phía sau thân thể khổng lồ này. Khi bóng người này nhảy ra, tốc độ của hắn còn nhanh hơn chiếc xe ba bánh đang điên cuồng, bóng người này lao tới như một tia chớp!

Khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt như ngôi sao sáng ngời xuất hiện trong không khí.

Như một món thần binh lợi khí đã ra khỏi vỏ!

Ánh sáng lóe lên!

Sau lưng ánh đèn chiếu, dường như có một bóng người mang theo ánh sáng đỏ sau lưng. Trong nháy mắt khi người này chạm đất, mũi chân nhẹ nhàng nhấn một cái, cơ thể hắn nhẹ như bay lao vút về phía trước...

Đội mưa mà tới!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)