Gió rét từng cơn từng cơn thổi tới, nước mưa đập xuống mặt đường, khung cảnh này làm cho người ta cảm thấy lạnh lòng. Từng bóng người co rụt đầu cầm dù nhanh chóng qua lại. Lúc này, toàn bộ quảng trường của bệnh viện nhân dân, thậm chí là mấy trăm thước bên ngoài đã bị từng người từng người mặc cảnh phục phong tỏa.
Điểm khác biệt là những người này chia thành hai trận doanh, một bên là đại đội cảnh sát hình sự, bên còn lại là quân đội đóng quân ở địa phương!
Bàn về lực tác chiến, quân đội địa phương mạnh hơn. Thế nhưng, chỗ này là địa bàn của cảnh sát, cho nên họ dùng số lượng áp chế quân đội!
Huống chi, chân chính có lực chấn nhiếp vẫn là súng trên tay hai bên.
Giằng co!
Ai cũng không dám có bất cứ hành động nào vượt quy định.
Bọn họ chỉ phụ trách phong tỏa bên ngoài, cho dù có va chạm cũng là người bên trong bệnh viện va chạm trước.
Dưới cơn mưa phùn mông lung, đột nhiên có một chiếc xe BMW hào hoa xông thẳng tới, nước mưa bị xe đánh văng sang hai bên. Thoáng cái, nó đã hấp dẫn không ít tầm mắt, lập tức có mấy người bước tới tỏ ý bảo chiếc xe này ngừng lại.
Két!
Tiếng phanh xe chói tai vang lên.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông đeo kính mát, mặc áo khoát màu đen bước ra ngoài. Bên một cửa xe khác, có một cô gái mặc quần áo đỏ thẳm đủ để đốt cháy đêm tối bước ra!
Ba! Ba!
Có mấy tên nam tử mặt lạnh lùng đi theo phía sau hai người.
- Tiến lên.
Lam Hân Linh hờ hững mở miệng.
Mấy tên quân nhân lập tức lên tiếng:
- Đứng lại, nơi này đã bị phong tỏa...
Âu Tử Lôi tháo kính râm xuống, tầm mắt nhìn qua mấy người trước mặt, lật cổ tay một cái, một giấy chứng nhận xuất hiện trên tay, y đưa tới phía trước cho những người này coi.
Con ngươi của những người này lập tức co rút lại, sắc mặt chợt biến đổi, vội vàng lui sang một bên.
- Hừ!
Một tiếng hừ nhỏ vang lên.
Âu Tử Lôi và Lam Hân Linh sóng vai đi tới phía trước.
Tầng năm!
Ánh đèn chiếu ra từng tia sáng chói mắt.
Không khí xung quanh yên lặng một cách chết chóc.
Không có bất cứ ý định hòa giải nào, hai bên tiếp tục giằng co.
Xung quanh Quân Thiết Anh đều là những họng súng đen nhánh, có điều, lúc này, sắc mặt cô vô cùng bình tĩnh. Diêm Viễn Trung đã chết, Quân Thiết Anh không còn chút tiếc nuối nào nữa, cho dù một giây tiếp theo cô bị súng bắn chết, nội tâm của cô cũng sẽ không có chút gợn sóng nào.
- Uông Hùng Dương, họ Diêm tôi không tiếp tục tốn thời gian với anh nữa!
Giọng nói trầm thấp của Diêm Dịch Đao phá vỡ không khí yên tĩnh trong phòng bệnh. Mắt nheo lại, y nói:
- Anh nói đi, rốt cuộc thì phải làm sao anh mới để tôi mang tội phạm giết người rời khỏi!
Từ trong đàm phán, Diêm Dịch Đao đã biết được thân phận của Quân Thiết Anh. Y không dám đắc tội với thiên kim của nhà họ Bạch, thế nhưng y không hề lo lắng việc đắc tội với kẻ “vứt đi” của họ Quân!
Diêm Viễn Trung chết đi làm cho nhiệm vụ này của y đã thất bại một nửa, nếu như không thể mang kẻ giết Diêm Viễn Trung về, y căn bản không có cách nào bàn giao với gia tộc!
Uông Hùng Dương hừ lạnh một tiếng, mắt sắc bén, từ từ đáp lại:
- Không có bất kỳ điều kiện gì, Diêm Dịch Đao, tôi khuyên anh nên lập tức rời khỏi bệnh viện đi!
Bạch!
Ánh mắt của Diêm Dịch Đao thoáng cái đã trở nên uy nghiêm, vô cùng lạnh lùng.
- Uông Hùng Dương, anh đang tự đào mộ cho mình đó!
Diêm Dịch Đao đang tự hỏi, với số binh lực mà y mang tới, nếu thật sự cứng rắng đấu nhau, Uông Hùng Dương không thể nào ngăn cản mình được.
Một lần nữa, bầu không khí lại trở nên đầy áp lực, tâm thần mọi người rung lên, tất cả theo bản năng nắm chặt súng trên tay mình!
Cuộc va chạm dường như có thể nổ ra bất cứ lúc nào!
Cơn tức trong lòng Uông Hùng Dương bị Diêm Dịch Đao hoàn toàn kích phát, tức giận nói:
- Chưa chắc ai là người đang tự đào mộ cho mình, nhà xác của bệnh viện có lẽ đã chuẩn bị cho vài người rồi!
Tầm mắt hai bên va chạm trên không trung, mùi thuốc súng tuôn ra kịch liệt!
Diêm Dịch Đao nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn Uông Hùng Dương. Lúc này, cánh tay của Uông Hùng Dương vẫn chỉ trên đầu Diêm Bằng Trì! Hai bên đều có con tin, dù là đang rất tức giận, thế nhưng hai bên vẫn phải cưỡng ép áp chế lại.
Bầu không khí vô cùng vắng lặng!
Lúc này, đột nhiên có một chuỗi tiếng bước chân vang lên trong hành lang, đồng thời, có một giọng nói trong trẻo vang lên.
- Nếu như tối nay trong bệnh viện có tiếng súng, tử hình người nổ súng!
Sát cơ đậm đặc!
Tâm thần mọi người chấn động mạnh, tất cả quay đầu sang nhìn theo bản năng.
Trước cửa chính có một cô gái áo đỏ và một thanh niên mặc áo khoác màu đen đang đứng! Người tới chính là Lam Hân Linh và Âu Tử Lôi.
- Ai là thủ lĩnh?
Âu Tử Lôi bước vào, mắt quét qua những người trong phòng bệnh, khi tầm mắt nhìn thấy Diêm Viễn Trung đã chết trên giường bệnh, con ngươi của y không nhịn được co rút lại, từ từ mở miệng hỏi một câu.
Lúc này, mặt Diêm Dịch Đao trầm xuống, nhíu mày nói:
- Hai người là...
- Diêm Dịch Đao, anh đúng là mau quên.
Âu Tử Lôi tháo kính mác xuống rồi liếc nhìn y một cái.
Sắc mặt Diêm Dịch Đao lập tức thay đổi, vội vàng bước tới mấy bước, nói:
- Thì ra là Tử Lôi thiếu gia!
Đồng thời, Diêm Dịch Đao xoay người lại khoát tay, y nói:
- Thu súng lại!
Vèo vèo vèo!
Súng nhanh chóng được thu hồi.
Diêm Dịch Đao biết rất rõ thân phận của người mới tới, chỉ dựa vào câu nói trước khi tới của Lam Hân Linh, tối nay tuyệt đối không có ai dám hạ lệnh nổ súng!
Người trái lệnh chết!
Câu nói này đã nói lên tính nghiêm trọng của chuyện này, cho dù có đánh lộn, nếu không nổ súng, sẽ không tạo thành quá nhiều thương vong.
Thấy cảnh này, con ngươi của Uông Hùng Dương co rút lại, ánh mắt cẩn thận nhìn hai người phía trước, lúc này, Lam Hân Linh lấy ra một giấy chứng nhận cho Uông Hùng Dương xem.
Lòng Uông Hùng Dương cảm thấy hơi rét, đồng thời, vung tay bảo cảnh sát trong phòng bệnh hạ súng xuống.
Bầu không khí lạnh như băng lúc trước dường như đã hơi hòa hoãn lại...
Một bên khác.
Ùng ùng! Ùng ùng!
Dưới sự chiếu rọi của ánh đèn trên quốc lộ, tiếng xe đinh tai nhức óc vang lên một cái rồi biến mất!
Dù là chạy trên đường nhựa bằng phẳng, chiếc xe ba bánh rách nát này cũng không ngừng lắc lư, đây là vấn đề của bản thân chiếc xe.
Tiếng vang lớn kinh thiên động địa làm cho những chiếc xe đi ngang qua câm như hến, rồi cả đám rối rít đậu xe qua một bên. Họ rất sợ chiếc xe này mất khống chế tạo thành tai họa bất ngờ cho mình.
- Chà chà! Quả thật còn uy phong hơn cả xe cảnh sát!
Tóc của Tế Tế Lạp bị gió thổi bay, cô như một sát thần ngồi ở chỗ ngồi của tài xế, trọng tải kinh khủng làm cho những chiếc xe trước mặt sợ mất mật phải rối rít né tránh.
Càng lái xe càng hưng phấn, xe ùng ùng lao tới phía trước.
Chiếc xe một đường nghịch nước!
Sau lưng, thân thể của Lâm Hạ gần như đã xụi lơ, mặt trắng bệnh, hai tay nắm chặt thanh vịn bên cạnh.
Y không còn chút sức nào.
Ánh mắt của Tiêu Dương vẫn liếc thẳng phía trước.
- Nhanh! Sắp đến rồi!
Ùng ùng!
Dưới cơn mưa đêm, chiếc xe ba bánh này tạo thành một cơn chấn động trong thành phố Minh Châu. Có điều, bởi vì xe chạy quá nhanh, hơn nữa trời còn đang mưa cho nên trong nhất thời vẫn chưa có ai chặn lại.