- Thế nhưng...
Tiêu Dương liếc mắt nhìn chiếc điện thoại đã ướt đẫm của mình.
- Anh...
Giọng của Tế Tế Lạp kéo dài hơn vài phần.
Khuôn mặt của Lâm Hạ gương thoáng qua vài phần đau lòng. Một lúc lâu sau, y vô cùng không nở lấy chiếc điện thoại Nokia 1681 cũ kỹ của mình ra, đưa cho Tiêu Dương.
- Cảm ơn huynh đệ.
Tiêu Dương khẽ mỉm cười, nhận lấy di động. Nhớ lại một lúc, trên điện thoại của hắn đúng là có lưu không ít số, có điều, bình thường Tiêu Dương cũng không quá mức chú ý ghi nhớ.
Đương nhiên, có một dãy số Tiêu Dương thuộc làu làu.
Quân Thiết Anh.
Là một Bạn Độc Thư Đồng tận tụy với công việc, Tiêu Dương không thể nào bỏ sót chi tiết này được.
Hắn nhanh chóng bấm số điện thoại của Quân Thiết Anh...
Một lúc sau...
- Xin chào...
Một giọng nói cẩn thận từng li từng tí vang lên.
- Tiếu Tiêu? Tại sao là cô?
Tiêu Dương lập tức nghe ra được chủ nhân của giọng nói này.
- Tiêu Lục Lang! !
Trên đường đi trong bệnh viện nhân dân, Tiếu Tiêu lập tức là kích động nói:
- Tiêu Lục Lang chết tiệt, cuối cùng anh cũng chịu ló mặt ra rồi ư? Anh đang ở đâu, mau chóng trở lại! Có chuyện rồi! !
Nghe vậy, lòng Tiêu Dương đột nhiên trở nên hồi hộp, mở miệng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Cụ thể thế nào tôi cũng không biết, có điều sau khi Thiết Anh gọi một cú điện thoại lập tức chạy tới bệnh viện nhân dân, con bé gấp gáp tới mức ngay cả điện thoại tôi cũng chưa kịp trả lại. Vừa rồi có một hồi tiếng súng vang lên, hiện tại có vô số cảnh sát đang phủ đầy bệnh viện nhân dân, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn!
- Tôi lập tức trở lại!
Tiêu Dương quả quyết cúp điện thoại, vẻ sốt ruột xẹt qua đôi mắt hắn!
Hắn lập tức xoay người lại nhìn Tế Tế Lạp rồi gấp rút hỏi:
- Có biện pháp nào có thể nhanh chóng trở lại nội thành không?
Lúc này, dường như Tế Tế Lạp cũng đã cảm nhận được vẻ sốt ruột trong lòng Tiêu Dương. Suy nghĩ một lúc, mắt cô nhìn về phía Lâm Hạ.
- Không được! Tuyệt đối không được!
Thấy vậy, Lâm Hạ hiểu được ý của em gái mình, y lập tức kiên quyết từ chối.
- Anh, hiện tại không có xe buýt, cách duy nhất là anh lái xe đưa Tiêu Dương về!
Tế Tế Lạp lớn tiếng nói.
Khuôn mặt của Lâm Hạ co rút lại, y đau lòng nói:
- Em có biết từ chỗ này chạy tới nội thành tốn bao nhiêu tiền xăng không! Còn nữa, xe của anh là xe ba gác không bản số không chứng từ. Chạy tới nội thành chẳng khác gì đưa dê vào miệng cọp, cảnh sát giao thông sẽ lập tức chạy tới bắt đó?
- Lâm Hạ huynh đệ...
Tiêu Dương trầm giọng nói:
- Anh đưa tôi trở về, có bất cứ tổn thất nào, tôi bồi thường gấp đôi cho anh!
- Anh! Chẳng lẽ anh không nhìn ra giai đẹp đang có chuyện gì đó rất gấp hay sao?
Tế Tế Lạp trừng mắt nhìn Lâm Hạ, thấy y không có bất cứ lay động nào, mắt cô dời qua chùm chìa khóa trên bàn. Cô lập tức xông tới cầm chìa khóa rồi kéo Tiêu Dương đi, cô nói:
- Đi! Giai đẹp, Tế Tế Lạp đưa anh trở lại!
- Ài! Tế Tế Lạp!
Lâm Hạ chưa kịp phản ứng, Tế Tế Lạp đã kéo Tiêu Dương chạy ra ngoài cửa!
- Chuyện này... Đây là chuyện gì vậy!
Lâm Hạ không nhịn được mắng nhỏ một câu. Một lúc lâu sau, hơi nhíu mày, y cầm một cái cây gỗ thô như cánh tay xông ra ngoài.
Ầm ầm!
Ầm ầm ầm...
Trong đêm tối, tiếng xe máy chói tai như tiếng cú đêm ầm ầm vang lên chọc tan bầu trời!
Tiêu Dương hơi sửng sờ.
Trước mắt, thân hình khổng lồ của Tế Tế Lạp đang ngồi trên một chiếc xe ba bánh rách nát, đạp chân hơi có khí thế. Dù đang là đêm tối, vẫn có thể nhìn thấy khói xe bốc lên từ phía sau xe ba bánh!
Tiêu Dương cảm thấy chiếc xe này rất có thể còn chưa kịp chạy đã bị nứt rời!
Có điều, trước mắt chỉ có nó là công cụ giao thông có thể nhanh chóng trở lại thành phố Minh Châu. Tiêu Dương không tiếp tục chần chờ, lập tức nhảy lên chỗ ngồi phía sau xe ba gác. Thay vì nói là chỗ ngồi, không bằng cứ nói là một tấm ván phẳng, hai bên có một cái tay vịn có thể miễn cưỡng vịn.
- Giai đẹp, đừng xem thường chiếc xe này, tốc độ của nó không chậm đâu!
Tế Tế Lạp lớn tiếng mở miệng.
- Chờ một chút! Chờ một chút!
Lúc này, Lâm Hạ vội vã chạy tới, y một tay cầm gậy gỗ thô như cánh tay, một tay cầm nón an toàn.
Mặt Tế Tế Lạp u ám hơn vài phần, cô nói:
- Anh, chẳng lẽ anh muốn động thủ với giai đẹp ư?
- Nghĩ đi đâu vậy!
Lâm Hạ bĩu môi một cái, đưa nón bảo hiểm cho Tế Tế Lạp, leo lên xe, tức giận nói:
- Người làm anh như anh không thể để em gái mình đi mạo hiểm được! Anh vừa mới coi qua, tên này... Tiêu Dương trở về gấp như vậy chắc chắn không phải là chuyện tốt, nói không chừng sẽ gặp phải một cuộc chiến, cho nên anh phải mang theo một cây gỗ để phòng thân.
Tế Tế Lạp lập tức cười rạng rõ, lớn tiếng nói:
- Anh, em biết ngay anh chính là loại người mạnh miệng mềm lòng mà!
- Không thể chậm trễ nữa! Nhanh chóng lên đường!
- Xông ra!
Ùng ùng!
Ùng ùng ầm ầm...
Tốc độ của chiếc xe ba bánh rách nát có âm thanh chấn động này đúng là không chậm. Có điều, âm thanh của nó trong đêm mưa chẳng khác gì tiếng sấm, tiếng động của nó làm cho những người xung quanh không nhịn được giật mình!
Chiếc xe gào thét xông về phía trước!
Trong đêm mưa, xe ba bánh đạp nước xoay tròn!
Ùng ùng!
Tế Tế Lạp dùng thân thể khổng lồ như quái vật của mình lái xe, lập tức tăng tốc tới mức tối đa!
- A! ! !
Tiếng la hét của Lâm Hạ không ngừng vang lên, hai tay của y nắm chặt một bên, không ngừng kêu to:
- Tế Tế Lạp, chậm một chút! Chậm một chút! !
Dưới ngọn đèn lờ mờ, ánh sáng chiếu rọi những giọt mưa đang rơi xéo xuống.
Trong cơn mưa đêm, đôi mắt thâm thúy của Tiêu Dương liếc nhìn quốc lộ không nhìn thấy điểm cuối ở phía trước. Cố nén lo âu trong lòng, mắt như đao, hắn nói thầm một câu.
- Chờ tôi, tôi lập tức trở lại!