Giai đẹp tỉnh, anh ruột lại bị thương!
Lâm Hạ đờ đẫn một lúc lâu, trong nháy mắt, y nhảy cởn lên rồi vội vàng dùng cánh tay lau canh cá trên mặt, vừa nhảy vừa khóc, nói:
- Mặt mình! Mặt mình!
Hiển nhiên, mặt kệ Lâm Hạ có khuếch đại thế nào đi nữa, lòng của Tế Tế Lạp cũng đã hoàn toàn không để ý tới y. Cô không nhìn chằm chằm đôi lông mày đang rung rung của giai đẹp đang nằm trên giường chớp mắt, mắt cô càng ngày càng sáng.
- Ánh mắt u buồn quá có sức hấp dẫn.
Tế Tế Lạp như si như mê, hận không thể ngay lập tức quay đầu lại bái tạ thần linh, bái tạ ông trời đã ban cho cô một giai đẹp.
- Giai đẹp, giai đẹp.
Giọng nói dò xét của Tế Tế Lạp vang lên.
Mơ mơ màng màng...
Tiêu Dương cảm thấy mi mắt của mình cực kỳ nặng nề, hắn không nhìn thấy gì, phía trước chỉ là một vùng đen tối.
Khi đang ngơ ngơ ngác ngác, Tiêu Dương nghe được một giọng nói xa lạ.
- Giai đẹp... Giai đẹp...
- Giai đẹp?
Ý thức của Tiêu Dương từ từ khôi phục như cũ, đôi mi nhíu một cái theo bản năng:
- Giai đẹp? Là đang gọi mình ư?
Rốt cuộc thì thần trí của hắn cũng đã từ từ khôi phục, từ từ mở mắt ra...
Tầm mắt có hơi mông lung, hình ảnh một cô gái mập mạp với khuôn mặt béo ị xuất hiện trong đôi mắt của Tiêu Dương. Sau lưng cô là một người có thân thể nhỏ gầy, khuôn mặt đỏ bừng.
Đôi mắt đã mở ra từ từ nhắm lại.
- Á á!
Tế Tế Lạp quýnh lên, cô hô:
- Giai đẹp...
Sau đó cô vội vàng xoay mặt lại hỏi:
- Anh, sao giai đẹp lại bất tỉnh nữa rồi?
Tế Tế Lạp hơi kinh ngạc, cô hỏi:
- Anh, sao mặt anh lại đỏ vậy?
- Anh...
Lâm Hạ cắn răng nuốt đầy bụng oan ức xuống, chẳng lẽ người làm anh như mình lại trách cứ em gái của mình? Y vội vàng cười nói:
- Không việc gì, thấy giai đẹp tỉnh cho nên anh có chút đỏ mặt.
Tế Tế Lạp mở thật to hai mắt, một lúc lâu sau cô vẫn chưa thể lên tiếng.
Tiêu Dương cũng không bất tỉnh thêm lần nữa, hắn chỉ nhắm mắt lại để tâm thần của mình từ từ khôi phục. Những hình ảnh từ từ xuất hiện trong đầu hắn...
Một giây trước khi xe hàng loại lớn xông qua con đê, thân thể của Tiêu Dương đã gần sát phía trên tấm vải thưa! Trong nháy mắt khi xe hàng tông nát con đê, tiếng súng bên ngoài cũng hơi ngừng lại!
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc...
Mặc dù Tiêu Dương đã nhanh chóng lướt gấp ra bên ngoài, thế nhưng tốc độ nổ mạnh của chiếc xe hàng này quá nhanh, Tiêu Dương vẫn chưa kịp chạy khỏi bán kính vụ nổ, vì vậy hắn bị lực trùng kích đánh mạnh vào! Dù có nội lực bên trong cơ thể bảo vệ, thân thể vẫn nhanh chóng rơi xuống sông, hơn nữa, rất nhanh sau đó hắn đã mất cảm giác...
Một màn này vô cùng nhanh chóng, hơn nữa lúc đó trời còn đang mưa, tầm mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên chiếc xe hàng cho nên không ai nhìn thấy hắn rơi xuống nước.
Một lúc sau.
Hai mắt của Tiêu Dương một lần nữa từ từ mở ra, đồng thời, hắn nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn hai anh em Lâm Hạ, hỏi:
- Đây là đâu vậy? Tại sao tôi lại ở chỗ này?
- Chỗ này là một cái thôn nhỏ bên ngoài Minh Châu.
Tế Tế Lạp vội vàng trả lời,cô nói:
- Khi tôi và anh tôi bắt cá trên sông, chúng tôi vớt được giai đẹp.
Lúc này Tiêu Dương đã hiểu ra, chắp tay với hai người, cảm kích nói:
- Cảm ơn hai người đã cứu mạng!
- Nói vài câu chót lưỡi đầu môi thì có ích lợi gì.
Lâm Hạ lẩm bẩm một câu.
- Anh!
Tế Tế Lạp trừng mắt nhìn Lâm Hạ.
Tiêu Dương hơi mỉm cười, theo bản năng sờ túi mình, sau đó hắn chợt ngẩn người.
Lúc này quần áo hắn đang mặc không phải là quần áo của hắn.
- Giai đẹp, quần áo của anh đã bị ướt, đây là quần áo của anh tôi, anh không ngại chứ.
Tế Tế Lạp mở miệng hỏi.
Tiêu Dương lắc đầu cười một tiếng, âm thầm vận khí điều hóa cơ thể. Thấy không có gì đáng ngại, hắn chợt đứng lên rồi trầm giọng nói:
- Hai vị có đại ân với Tiêu Dương tôi, Tiêu Dương sẽ không quên, nhất định sẽ báo đáo! Đúng rồi, tôi vẫn chưa biết hai người xưng hô thế nào?
- Tôi tên là Tế Tế Lạp, đây là Lâm Hạ, anh tôi.
Tế Tế Lạp lập tức trả lời.
Tế Tế Lạp...
Tiêu Dương không nhịn được liếc mắt nhìn Tế Tế Lạp.
- Giai đẹp, tôi đã giặt quần áo của anh, đây là những thứ lấy ra từ trong quần áo của anh.
Tế Tế Lạp chỉ chiếc di động cùng với mấy tờ tiền lẻ ướt đẫm trên bàn.
Tiêu Dương bước tới, cầm di động lên, có điều, thử mấy lần, nó vẫn không có phản ứng.
- Ngâm trong nước lâu như vậy, ngay cả người cũng thiếu chút nữa đã mất mạng, còn hi vọng điện thoại không bị gì ư?
Lâm Hạ không buồn không vui mở miệng. Từ quẻ tượng mà mình xem được thì người này là ngôi sao may mắn của mình mới đúng. Thế nhưng, tới bây giờ, Lâm Hạ vẫn chưa hề thấy được chút dấu hiệu nào cho thấy Tiêu Dương là ngôi sao mai mắn của mình.
- Giai đẹp, anh đừng để ý, anh tôi chỉ nhanh mồm nhanh miệng mà thôi, y không có ác ý đâu.
Tế Tế Lạp vội mở miệng.
- Không sao.
Tiêu Dương đặt diện thoại lại chỗ cũ. Trầm ngâm một lúc, y không nhịn được nhíu nhíu mày. Xe hàng nổ mạnh, mình không có tung tích, chắc chắn là đại tỷ sẽ nghĩ mình đã gặp nạn. Mình phải mau chóng truyền tin tức mình vẫn bình an trở về, nếu không, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
Tiêu Dương cũng không biết là vì hắn mà trong bệnh viện nhân dân có một cuộc bắn nhau cỡ lớn có thể xảy ra bất cứ lúc nào!
Liếc mắt nhìn bóng đêm bên ngoài.
Tiêu Dương xoay đầu lại hỏi:
- Cần bao lâu mới có thể từ chỗ này trở lại khu Dương Phổ?
- Nếu đi xe buýt, khoảng một giờ sẽ tới nơi.
Tế Tế Lạp suy nghĩ một chút rồi nói, đột nhiên, cô mở to hai mắt hỏi:
- Giai đẹp, anh... Anh muốn trở lại ngay bây giờ?
- Tôi sợ bạn tôi đang lo lắng cho tôi.
Tiêu Dương gật đầu nói.
- Thế nhưng vùng này là nơi hẻo lánh, trời vừa tối lập tức không còn xe buýt.
Tế Tế Lạp nhíu mày, suy nghĩ một chút, cô lập tức ngẩng đầu lên nói:
- Giai đẹp, không bằng như thế này đi, trước hết anh hãy gọi điện thoại trở về để báo bình an, ngày mai trở về cũng được mà.