Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 339: Giai đẹp đã tỉnh! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Ra tay!

Y quát lạnh một tiếng.

Lập tức có hai bóng người xông lên.

Ầm! Ầm!

Bạch Tố Tâm một mực đứng không nhúc nhích đột nhiên ra tay, chân cô vô cùng nhanh, trong nháy mắt đã đá về phía hai người.

Bất ngờ không kịp đề phòng cho nên hai bóng người này lập tức bị bức lui.

Cùng lúc đó, bên ngoài có mấy người xông tới.

Ầm!

Bạch Tố Tâm rất nhanh đã bị ép lui vài bước.

Lả tả!

Họng súng đen nhánh đã gần sát đầu Quân Thiết Anh.

- Nếu dám cử động nữa tôi sẽ tại chỗ xử lý phạm nhân!

Diêm Dịch Đao quát lạnh một tiếng!

- Anh dám!

Bạch Tố Tâm tức giận nhìn chằm chằm Diêm Dịch Đao, lạnh lùng nói:

- Nếu Thiết Anh bị tổn thương dù chỉ nửa sợi tóc, Bạch Tố Tâm tôi thề sẽ làm cho anh phải trả giá gấp trăm lần!

Ánh mắt của cô vô cùng lạnh lùng sắc bén!

Lúc này, sát khí đã xuất hiện trên mặt Bạch Tố Tâm.

- Họ Bạch?

Thần sắc Diêm Dịch Đao hơi có thay đổi, sở dĩ vội vàng đón Diêm Viễn Trung về là vì nghe được tin tức Diêm Viễn Trung đắc tội với người nhà họ Bạch!

Y có thể không quan tâm Uông Hùng Dương, thế nhưng, với Bạch Tố Tâm, lại có hơi kiêng kỵ.

Không nhắc tới việc thi pháp tại chỗ nữa, vung tay lên, y nói:

- Mang đi!

Vèo!

Đột nhiên có một bóng người xông tới chỗ Diêm Bằng Trì, trước mắt Diêm Bằng Trì thoáng một cái, họng súng đen nhánh đã chỉ vào mi tâm y.

- Thả Quân Thiết Anh ra!

Uông Hùng Dương chỉ súng vào đầu Diêm Bằng Trì rồi la lớn!

Mặt Diêm Dịch Đao hơi thay đổi, y nhẹ nhàng híp mắt lại rồi nói:

- Uông Hùng Dương, xem ra tối nay anh đã hạ quyết tâm muốn cứng đối cứng với tôi.

Tiếng nói vừa dứt, bên ngoài lại vang lên những tiếng bước chân!

Lại có một đám người xông vào.

Bá bá bá!

Súng chỉ về phía những người do Diêm Dịch Đao mang tới...

Là người của đại đội cảnh sát hình sự!

Lòng Uông Hùng Dương hơi bình tĩnh lại, lạnh lùng liếc nhìn Diêm Dịch Đao, nói:

- Quả đấm của anh chưa chắc đã cứng tới mức tôi không thể cứng đối cứng.

Sắc mặt Diêm Dịch Đao rất khó chịu, thở sâu một hơi, mắt lạnh lại, y nói:

- Nếu tôi nhất định muốn mang người đi thì sao!

- Nếu thế, tôi tin chắc có người phải nằm ra ngoài!

Cánh tay Uông Hùng Dương chỉ thẳng vào Diêm Bằng Trì, mắt nhìn thẳng.

Bên kia, Quân Thiết Anh cũng bị những khẩu súng bao vây.

Trong phòng bệnh, giò phút này, tất cả mọi người ngừng thở theo bản năng.

Căn phòng yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Trong không khí tràn lan mùi thuốc súng, kíp nổ của cuộc ác chiến dường như có thể bị ấn bất cứ lúc nào.

Đương nhiên, đây là cảnh không ai muốn nhìn thấy.

Thế nhưng, không ai muốn lùi ra sau dù chỉ một bước!

Giằng co!

Bầu không khí vô cùng kiềm chế.

Mưa bên ngoài vẫn cứ rơi, những chiếc xe bên dưới không ngừng qua lại, ánh đèn xe chiếu sáng, mang theo một tia khí lạnh trên đường chính, người đi đường vô cùng dồn dập. Bên ngoài không thể ngửi được mùi thuốc súng bên trong bệnh viện. Thế nhưng, trong biệt thự ở ngoại ô, đột nhiên có một tin tức chấn động được truyền tới.

- Xem ra lão già Bạch Thiên Mệnh muốn nổi điên rồi!

Lam Chấn Hoàn liếc mắt nhìn tin tức này, nhịn không được cười khổ, nói:

- Con cháu họ Diêm không có mắt, đó là cháu gái bảo bối của Bạch Thiên Mệnh, người trong thủ đô ai cũng biết. Mặc dù bọn họ đã rời khỏi thủ đô, thế nhưng họ vẫn là thịt trong tim Bạch Thiên Mệnh! Hiện tại, lại có người dám nhổ răng cọp.

- Ba, xảy ra chuyện gì?

Lam Hân Linh tò mò hỏi.

- Bạch Khanh Thành, cháu gái của Bạch Thiên Mệnh bị con cháu họ Diêm nổ súng bắn trúng, bây giờ vẫn chưa biết sống chết thế nào! Lão già này biết cha ở Minh Châu cho nên tự mình gọi điện thoại cho cha, bảo Thiên Tử Các chúng ta xử lý chuyện này. Còn nữa, người của nhà họ Bạch sẽ chạy suốt đêm từ thủ đô tới!

- Cha, tính khí của gia đình này cả kinh thành đều biết, nếu như chờ bọn họ tới xử lý...

Trong mắt Lam Hân Linh lóe lên vẻ lo lắng.

- Đúng vậy, chính vì thế cho nên cha mới gọi bọn con tới.

Lam Chấn Hoàn trầm giọng nói:

- Một khi hai nhà này xung đột ở Minh Châu, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng! Cho dù Bạch Thiên Mệnh không gọi điện thoại tới, sau khi biết chuyện này, cha cũng không thể khoanh tay đứng nhìn!

- Linh Nhi, Tử Lôi, hai đứa lập tức dẫn người trong tổ các con tới bệnh viện nhân dân ở khu Dương Phổ. Nhất định phải tận lực xử lý chuyện này, hơn nữa còn phải cho hai bên một câu trả lời.

- Nếu như phải hi sinh một bên thì sao?

Lam Hân Linh không nhịn được hỏi.

Lam Chấn Hoàn liếc mắt nhìn Lam Hân Linh, một lúc sau, y cười khẽ hỏi:

- Linh Nhi, con nghĩ sao?

Lam Hân Linh hiểu ý, cô lập tức xoay người ra ngoài.

Thấy vậy, Âu Tử Lôi cũng vội vàng đi theo.

Nước sông sôi trào, ánh đèn chiếu nghiêng vào mặt sông, những gợn sóng lăn tăn lóe lên như những vì sao trên trời.

Trong một căn nhà lộn xộn gần bờ có ánh đèn lay động.

- Anh, canh cá vẫn chưa xong ư?

Tế Tế Lạp lớn tiếng thúc giục.

- Tới ngay đây!

Giọng của Lâm Hạ mang theo mấy phần tức giận vang lên, đồng thời, y còn dè dặt bưng ra một chén canh. Liếc mắt nhìn bóng người đang nằm trên giường, bĩu môi một cái, y nói:

- Tế Tế Lạp, vì người này, chút tiền cuối cùng trong tháng này cũng đã tốn để đi tìm bác sĩ.

- Anh, chẳng lẽ anh chưa nói qua câu nói: cứu một mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng ư.

Tế Tế Lạp nhận lấy canh cá nóng hổi, xoay mặt lại, mặt lộ ra nụ cười si mê, nói:

- Huống chi là cứu một anh giai đẹp, ít nhất cũng tương đương với tháp mười bảy tầng...

- Aaa!

Tế Tế Lạp đột nhiên hét một tiếng chói tai, tầm mắt nhìn sang, thấy đôi mắt trên khuôn mặt đẹp trai của người nằm trên giường đang từ từ mở ra...

- Giai đẹp tỉnh rồi!

Tế Tế Lạp kinh ngạc vui mừng quơ hai tay ra sau.

Ào ào!

Một chén canh cá nóng hổi tạt vào mặt Lâm Hạ!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)