Tiếng súng hòa trộn với tiếng thét chói tai.
Tiếng kêu thảm thiết đi kèm với tiếng gào thét đẫm máu!
Quân Thiết Anh càng thêm điên cuồng!
Cô thậm chí còn không thể khống chế bất cứ động tác nào của mình, tâm trạng cố nén của cô lúc này đã hoàn toàn bùng nổ!
- Là mi hại Tiêu Dương!
- Là mi hại Tiêu Dương!
Cô không thể xóa bỏ ý nghĩ này khỏi đầu mình được.
Đây là lần đầu tiên Quân Thiết Anh cầm súng, đây cũng là lần đầu tiên cô nổ súng!
Thế nhưng cô không chút do dự, cũng không có nửa điểm nhút nhát nào.
Đạn bắn trúng Diêm Viễn Trung, thế nhưng nó không trúng chỗ hiểm. Diêm Viễn Trung một tay che vết thương trên vai, cơn đau rát làm cho y không nhịn được phải gào thét đồng thời liên tục hít vào những hơi khí lạnh. Hoảng sợ nhìn Quân Thiết Anh đang hét chói tai, y cảm thấy cả người mình đang lạnh như băng.
Quỷ Môn Quan có lẽ đang từ từ mở ra cho mình...
- Không! Cô nhận lầm người rồi!
Diêm Viễn Trung khóc lóc cầu khẩn:
- Tôi không quen ai tên Tiêu Dương cả! Tôi không biết ai tên Tiêu Dương cả!
Bằng!
Lại có một tiếng súng vang lên.
- A!
Diêm Viễn Trung đau đớn hét thảm.
Không phải là Quân Thiết Anh không muốn giết chết Diêm Viễn Trung mà vì đây là lần đầu tiên Quân Thiết Anh cầm súng cho nên cô không thể bắn trúng bất cứ chỗ hiểm nào! Có điều, trong mắt Diêm Viễn Trung, Quân Thiết Anh đang cố ý hành hạ mình!
Cả người từ từ nhuốm máu, cơn đau không ngừng xuất hiện.
Hai bàn tay của Diêm Viễn Trung đã đầy máu tươi, y run rẩy cả người, tay chỉ về phía Quân Thiết Anh...
- Cô... Cô là ma quỷ!
- Ma quỷ!
Tay trái của Quân Thiết Anh từ từ di chuyển xe lăn tới phía trước...
Tiếng hét xé lòng từ cổ họng kia như đã mất đi.
Đôi mắt một lần nữa từ từ trở nên bình tĩnh, vắng lặng như bị phủ lên một tầng băng.
Họng súng vẫn đang chỉ...
- Vì anh ấy, tôi nguyện ý trở thành ma quỷ!
Bằng! Bằng! Bằng!
Quân Thiết Anh liên tục nổ súng!
Máu tươi tung tóe!
Một tíc tắc này, ở cửa phòng bệnh có mấy bóng người nhanh chóng chạy tới, thấy cảnh này, mọi người lập tức ngây người!
Hoàn toàn rung động!
Diêm Viễn Trung đã chết, súng trong tay Quân Thiết Anh đã sớm không còn đạn, thế nhưng cô vẫn bóp cò!
Giết y!
Báo thù cho Tiêu Dương!
Ai cũng không ngờ được là bên trong cơ thể yểu điệu mềm yếu này lại ẩn chứa sức bộc phát kinh người tới vậy! Cô trực tiếp cầm súng, một mình lên lầu năm, bắn chết Diêm Viễn Trung!
- Thiết Anh!
Bạch Tố Tâm hô lên, cô lập tức lao tới ôm thật chặt Quân Thiết Anh. Lòng cô quặn đau, khóc lóc nói:
- Thiết Anh! Sao em ngu vậy!
Giết người sẽ phải đền mạng!
Quân Thiết Anh trực tiếp bắn chết Diêm Viễn Trung trong bệnh viện, chấn động của việc này chắc chắn sẽ không nhỏ.
Mặc dù địa vị của nhà họ Diêm ở kinh thành không sánh bằng hai nhà Bạch, Quân, thế nhưng họ cũng có bối cảnh rất sâu. Nếu như người nổ súng là Bạch Tố Tâm có lẽ còn may, dù sao thì địa vị của hai chị em cô ở Bạch gia không hề thấp, hơn nữa Bạch Khanh Thành còn bị gây hại trước. Thế nhưng, trong nhà họ Quân, Quân Thiết Anh từ sớm đã là người sắp bị “vứt đi“. Bây giờ, cô còn gây họa lớn như vậy.
Chưa chắc họ quân Quân sẽ vì Quân Thiết Anh mà đấu với họ Diêm!
Lúc này, đôi mắt của Quân Thiết Anh vẫn bình tĩnh nhìn về phía Diêm Viễn Trung đã chết đi, không hề lên tiếng.
Đây là lựa chọn của cô.
Khi đưa ra quyết định này, cô chỉ lo có một điều đó là giết không chết Diêm Viễn Trung! Bây giờ, không cần lo chuyện này nữa.
Quân Thiết Anh nắm thật chặt khẩu súng đen nhánh.
Lúc này sắc mặt của Uông Hùng Dương vô cùng trầm trọng. Mắt nhìn về phía y tá vẫn còn chưa tỉnh hồn đang ngồi trong góc, khẽ cau mày, ông mở miệng nói với y tá:
- Chuyện tối nay các cô không thấy gì cả! Biết chưa?
Nghe vậy, y tá bị hù tới mức mặt trắng bệnh không ngừng gật đầu nói:
- Tôi biết rồi... Tôi biết rồi...
Vừa dứt lời, trên hành lang lập tức vang lên một chuỗi tiếng bước chân.
- Không tốt!
Sắc mặt Uông Hùng Dương hơi thay đổi, ông lập tức quay người lại.
Lúc này, có mấy bóng người mặc quân trang nhanh chóng xông vào, thấy Diêm Viễn Trung cả người máu me không còn hơi thở, sắc mặt bọn họ trở nên vô cùng chấn động!
Két! Két! Két!
Súng trên tay nhanh chóng lên nòng, trong chớp mắt, họng súng đen nhánh chỉ về phía Quân Thiết Anh!
Bởi vì, trong phòng bệnh lúc này chỉ có Quân Thiết Anh cầm súng, hơn nữa cô còn cách Diêm Viễn Trung rất gần...
Ba! Ba!
Mấy tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Một người đàn ông mặc quân trang chỉnh tề bước tới. Y tóc ngắn, mày như kiếm, sống mũi cao thẳng, con mắt như ưng, ánh mắt đảo qua phía trước, con ngươi lập tức chấn động. Y bước tới trước mấy bước rồi hô to lên:
- Viễn Trung!
Lúc này, tâm thần của người đàn ông trung niên này đã chấn động mạnh!
Diêm Dịch Đao! Lữ trưởng của khu Dương Phổ - Minh Châu, là người họ Diêm có quyền thế nhất ở Minh Châu, đồng thời cũng là anh họ của Diêm Viễn Trung! Khi nhận được mệnh lệnh của gia tộc, sau khi biết được Diêm Viễn Trung gây họa, Diêm Dịch Đao lập tức dẫn người chạy tới, mặc kệ thế nào y cũng phải trước tiên mang Diêm Viễn Trung rời khỏi bệnh viện này.
Diêm Viễn Trì cũng theo tới, lúc này đang đứng phía sau Diêm Dịch Đạo. Khi thấy tình trạng chết thảm của Diêm Viễn Trung, sắc mặt y trở nên hơi thấp thỏm không an lòng.
Bầu không khí trong phòng bệnh đặc biệt trở nên vô cùng khẩn trương.
Xung quanh Quân Thiết Anh đều là những họng súng, Bạch Tố Tâm che chở phía trước Quân Thiết Anh không có nữa phần nhượng bộ.
- Để súng xuống!
Uông Hùng Dương trầm giọng quát to một tiếng.
- Uông Hùng Dương, binh của tôi, anh không có quyền chỉ huy!
Diêm Dịch Đao từ từ xoay người lại, lạnh lùng liếc nhìn Uông Hùng Dương, chợt rên lạnh một tiếng. Nhìn Quân Thiết Anh, vung mạnh tay, y quát lớn một tiếng.
- Mang phạm nhân đi!
- Ai dám! ! !
Mắt Uông Hùng Dương như chuông đồng quát to, dứt khoát dậm chân đi tới trước người Quân Thiết Anh rồi giận dữ mở miệng nói:
- Ai dám mang người của tôi đi!
- Hừ!
Giọng Diêm Dịch Đao trầm xuống, lạnh lùng nhìn một cái rồi nói:
- Uông Hùng Dương, tôi muốn mang tội phạm giết người đi! Anh dựa vào cái gì mà ngăn cản tôi mang tội phạm giết hại nhân viên chính phủ đi!
Uông Hùng Dương không cam lòng yếu thế phản công:
- Đây là chỗ do tôi quản lý, cho dù có xảy ra án mạng cũng là chuyện do tôi xử lý, không tới lượt người nhà họ Diêm nhúng tay!
- Được!
Diêm Dịch Đao giận quá hóa cười, từ từ mở miệng nói:
- Tôi rất muốn xem anh bảo vệ cô ta bằng cách nào!