Trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện nhân dân.
Mới qua mấy giờ, Uông Hùng Dương đã như già hơn không ít. Sắc mặt tiều tụy, ông đứng ngồi không yên nhìn về phía cửa phòng cấp cứu! Từ chiều tới giờ đã qua mấy giờ, thế nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì!
Bạch Tố Tâm lặng lẽ đứng ở một bên.
Bầu không khí trong hành lang vô cùng yên tĩnh...
Một lúc lâu sau.
Chuông điện thoại của Bạch Tố Tâm vang lên, lấy ra, liếc mắt nhìn, thì ra là Quân Thiết Anh gọi tới.
- Thiết Anh gọi tới...
Bạch Tố Tâm cắn chặt môi, hốc mắt đỏ ửng, cô nói:
- Hi vọng... Nó có thể chịu đựng nổi tin dữ này.
Mặc dù là chị em bà con, thế nhưng từ trước tới nay hai người chưa giấu nhau điều gì. Trong khoảng thời gian này, khi Quân Thiết Anh gọi cho Bạch Tố Tâm, hai chữ Tiêu Dương luôn treo trên mép cô.
Hai người sớm chiều sống chung.
Hơn nữa, Tiêu Dương còn xuất hiện trong giai đoạn quan trọng nhất trong cuộc đời cô. Hắn tạo cho cô một dấu ấn không thể nào phai mờ.
Tiếu Tiêu đẩy Quân Thiết Anh tới.
Bạch Tố Tâm bước tới đón.
Dường như đã ý thức được chuyện gì xảy ra cho nên lúc này Tiếu Tiêu cũng không lên tiếng. Sau khi Bạch Tố Tâm đi tới, cô yên lặng lui qua một bên. Cô chỉ nghĩ đây là chuyện nhà chứ vẫn không biết tên Tiêu Lục Lang kia đã xảy ra chuyện.
Ánh mắt của Quân Thiết Anh nhìn về phía phòng cấp cứu.
- Chị cả đang ở bên trong.
Bạch Tố Tâm cắn thật chặt môi mình.
Con mắt của Quân Thiết Anh xuất hiện vẻ gợn sóng, một giọt nước mắt rơi xuống, lặng lẽ thấm vào quần áo phía dưới.
- Tiêu Dương...
Đôi mắt của Bạch Tố Tâm đỏ bừng, cô nói không ra lời.
Một lúc lâu sau, có một tiếng thở dài vang lên.
Lòng Uông Hùng Dương vô cùng nặng nề, từ từ đi tới phía trước, ông nói:
- Để tôi kể mọi chuyện từ đầu tới cuối cho mọi người biết.
Từ chuyện Tiêu Dương phát hiện xưởng ngầm chế độc của tập đoàn Hắc Sơn tới việc giao cho Bạch Khanh Thành phụ trách theo dõi, nói mấy câu đã kể xong.
- Hôm nay Khanh Thành nhận được tin tức, tập đoàn Hắc Sơn sẽ lén vận chuyển số hàng này ra.
Uông Hùng Dương trầm giọng nói:
- Nó và Tiêu Dương tự mình tham gia hành động này, Tiêu Dương càng trực tiếp đi vào chỗ nguy hiểm, lẻn vào chiếc xe hàng chở lượng lớn ma túy kia...
Giọng nói trầm thấp của ông đã hơi khàn khàn.
- Dựa theo kế hoạch của Khanh Thành, mọi chuyện vốn sẽ thuận lợi tiến hành. Thế nhưng...
Uông Hùng Dương nhịn không được nắm chặt tay hung hăng đấm một cái vào tường, máu từ ngón tay chảy ra.
- Thế nhưng không ngờ lại có người cản trở! Kế hoạch bị phá hoại nửa chừng, kết quả...
Uông Hùng Dương bi thương nói:
- Chiếc xe kia bị ép phải lao ra bờ đê, hơn nữa trước khi rơi xuống sông, nó đã nổ mạnh!
Thân thể mềm mại của Bạch Tố Tâm kịch liệt rung rẩy, cô nắm chặt hai tay của Quân Thiết Anh. Giờ phút này, chuyện làm cho Bạch Tố Tâm hơi lo sợ đó là đôi mắt của Quân Thiết Anh thoáng cái đã biến thành khối băng vô cùng rét lạnh, lạnh tới tức làm cho người tay thấy sợ! Hai tay của cô cũng đã lạnh như băng...
Uông Hùng Dương thở ra một hơi rồi nói chuyện xảy ra trong bệnh viện một lần.
Tay đưa ra một cái túi, ông nói:
- Đây là súng lục và thẻ ngành bị Khanh Thành vứt bỏ. Trước khi báo thù cho Tiêu Dương, nó dùng hành động của mình để nói rõ một việc là nó tình nguyện vứt bỏ thân phận cảnh sát mà nó quý trọng cũng phải báo mối thù này!
- Người kia... Gọi là Diêm Viễn Trung?
Đôi mắt của Bạch Tố lóe lên ánh sáng sắc bén!
- Tố Tâm, tên Diêm Viễn Trung này là người của nhà họ Diêm ở kinh thành.
Uông Hùng Dương trầm giọng nói:
- Nếu như con thật sự muốn có một lời giải thích, có lẽ con cần phải thông báo cho người nhà một tiếng.
Bạch Tố Tâm cắn chặt đôi môi đỏ. Trầm ngâm một lúc, thở sâu một hơi, cầm điện thoại lên, cô đi ra bên ngoài.
Lúc này, điện thoại của Uông Hùng Dương cũng vang lên, tiện tay đặt cái túi chứa giấy chứng nhận và súng lục của Bạch Khanh Thành qua một bên, ông bước qua mấy bước nghe điện thoại.
Trên hành lang, ngồi trên chiếc xe lăn là một người với khuôn mặt trắng bệch, con ngươi của cô tĩnh lặng như đã chết.
Hai bàn tay lạnh lẽo của cô từ từ di chuyển xe lăn, từ từ cầm cái túi lên rồi lấy khẩu súng lục trong túi ra.
Di chuyển xe lăn.
Quân Thiết Anh từ từ biến mất trong hành lang...
Xe lăn nhẹ nhàng đi vào thang máy.
Bấm nút số năm, cửa thang máy từ từ đóng lại...
Đinh!
Cửa thang máy mở ra.
Hai tay của Quân Thiết Anh từ từ di chuyển xe lăng, khẩu súng lục đen nhánh kia đang được đặt phía trên tấm chăn.
Xe lăn yên tĩnh lăn tới phía trước.
Diêm Bằng Trì đã rút toàn bộ quân nhân, lúc này, tầng năm hoàn toàn yên tĩnh.
Két!
Cửa phòng bệnh mở ra.
Diêm Viễn Trung đang được một y tá đấm bóp. Khi cửa phòng mở ra, tim của Diêm Viễn Trung giật thót một cái. Vội vàng nhìn sang, y thấy một cô gái ngồi xe lăn đi vào, lòng y mới hơi buông lỏng.
Trải qua chuyện điên cuồng trả thù của Bạch Khanh Thành, Diêm Viễn Trung sớm đã là chim sợ ná. Nếu không phải bắp đùi y không tiện, sợ rằng y đã sớm rời khỏi chỗ này. Tất nhiên, Diêm Viễn Trung đã sớm có dự định, sáng sớm ngày mai, người của Viêm Gia sẽ tới đón y trở về.
Ở lại Minh Châu, y không có chút cảm giác an toàn nào.
- Diêm Viễn Trung?
Quân Thiết Anh hỏi nhỏ.
- Không sai, là tôi, cô tìm tôi...
Giọng của Diêm Viễn Trung hơi ngừng lại, thoáng cái, con ngươi của y đã trừng tới mức sắp nứt, lúc này y như ve sầu mùa đông, giọng run lên, hỏi:
- Cô... Cô làm gì vậy?
Lúc này, tay phải của Quân Thiết Anh đang cầm súng lục, họng súng đen nhánh đang chỉ về phía Diêm Viễn Trung!
- A! !
Một tiếng thét chói tai vang lên, y tá bên cạnh lập tức co quắp ở một góc.
- Mi hại Tiêu Dương...
Quân Thiết Anh nhẹ nhàng lên nòng!
- Không! Không phải ! Cô nhận lầm người rồi!
Đôi mắt của Diêm Viễn Trung trợn tới tròn xoe, không ngừng lắc đầu, nói:
- Tôi không biết ai là Tiêu Dương cả!
- Là mi hại Tiêu Dương!
Tay trái của Quân Thiết Anh từ từ di chuyển xe lăng tới phía trước.
Trong miệng cô chỉ nói một câu này.
- Là mi hại Tiêu Dương!
- Là mi hại Tiêu Dương! !
Diêm Viễn Trung cảm thấy mình đã xác xác thật thật rơi xuống địa ngục, cả người không ngừng co rút.
Y không ngừng kinh hoàng lắc đầu.
- Là mi hại Tiêu Dương! ! ! !
Giọng nói này đột nhiên trở nên rất chói tai, nó như một tiếng thét thảm thiết xé rách cổ họng, thoáng cái, giọng nói này đã truyền khắp bệnh viện.
Chấn động tới tận trời!
Giọng nói mang theo vẻ oán hận và sự bi thương tới cực độ!
Như đỗ quyên khấp huyết vậy!
Bằng!
Tiếng súng vang lên.