Mưa phùn rơi trên sông, nước sông đập vào bờ, trước một đống đá, có một chiếc thuyền gỗ cũ nát đang đậu.
- Giai đẹp!
Lên bờ, thân hình khổng lồ của Tế Tế Lạp càng thêm lộ vẻ kinh người. Lâm Hạ đứng bên cạnh cô cứ như một con thiêu thân đứng trước mặt ánh trăng, không hề có sức để đập cánh, căn bản không thể so sánh!
Tế Tế Lạp cẩn thận đặt giai đẹp do ông trời ban cho xuống đất, nhìn những đường cong trên khuôn mặt đẹp trai này, trong nháy mắt, nói một cách ngu ngơ:
- Cảm ơn ông trời đã cho con một giai đẹp.
“... ...”
Lâm Hạ thấy Tế Tế Lạp thật sự muốn ôm tên đàn ông đang hôn mê bất tỉnh này về nhà, không nhịn được quýnh lên, hỏi:
- Tế Tế Lạp, em thật sự muốn thu nhận người này ư?
- Đây là giai đẹp do ông trời tặng cho em.
Khóe miệng của Lâm Hạ không ngừng co quắp, đây rõ ràng là một người gặp rủi ro trên sông!
Mặc dù đúng là có mấy phần đẹp trai, thế nhưng đẹp trai đâu có dùng để ăn thay cơm được! Hơn nữa, mình và em gái ngay cả ba bữa cũng ăn không no, sao có khả năng thu nhận một người rãnh rỗi được.
Nếu không phải tên giai đẹp này khi được kéo lên thuyền vẫn còn hơi thở, Lâm Hạ sẽ rất tình nguyện để hắn một lần nữa rơi xuống sông.
- Tế Tế Lạp, em không đói bụng ư?
Lâm Hạ hỏi dò một câu.
- Đói!
Tế Tế Lạp thành thật trả lời, cô nói:
- Thế nhưng giai đẹp vẫn phải cứu.
Tế Tế Lạp trực tiếp dùng một tay nâng giai đẹp lên, cô nói:
- Anh, anh mau kêu bác sĩ tới đi.
- Tế Tế Lạp!
Giọng của Lâm Hạ lớn thêm mấy phần, bất dắc dĩ buông tay, nói:
- Chúng ta làm gì có tiền mà tìm bác sĩ!
Sắc mặt của Tế Tế Lạp cũng có hơi khó coi.
Một lúc sau.
- Nếu không anh hãy xem cho giai đẹp này một quẻ, xem thử coi là hung hay cát?
Mắt Tế Tế Lạp sáng lên.
Nghe vậy, Lâm Hạ lập tức vui mừng, tươi cười rạng rỡ vỗ ngực nói:
- Việc này không thành vấn đề!
Nói đến chuyện coi bói, Lâm Hạ lập tức lên tinh thần.
- Chờ một chút...
Vừa mới lấy vài đồng tiền từ trong túi ra, Lâm Hạ đột nhiên nghi ngờ nhìn em gái mình, hỏi:
- Tế Tế Lạp, không phải là em luôn không tin thuật bói toán của anh hay sao?
- Tin! Đương nhiên tin!
Tế Tế Lạp không ngừng gật đầu, mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, nói:
- Không phải là anh đã nói là hôm nay chúng ta sẽ có thu hoạch hay sao?
Khi nhìn giai đẹp đang hôn mê, đôi mắt của Tế Tế Lạp hiện vẻ si mê.
Khuôn mặt của Lâm Hạ co quắp lại.
Thầm nuốt nước miếng một cái, y nói thầm trong bụng: đây mà là thu hoạch cái gì, hắn sẽ là gánh nặng cuộc sống cũng không chừng! Chẳng lẽ còn có thể hy vọng tên giai đẹp này sẽ cải thiện cuộc sống của mình?
Tung đồng xu một cái, đồng xu rơi xuống đất!
Lâm Hạ cúi đầu nhìn, ngón tay không ngừng tính toán, ánh mắt càng mở càng lớn, đôi mắt y đầy vẻ kinh dị.
- Không thể nào?
Lâm Hạ có hơi khó tin nhìn giai đẹp trong tay Tế Tế Lạp.
- Anh, thế nào rồi?
- Không...
Lâm Hạ cau mày nói:
- Quẻ tượng nói tên giai đẹp này là một tai họa, không thể đưa vào nhà chúng ta.
- Nói bừa.
Tế Tế Lạp trực tiếp ôm giai đẹp đi vào trong nhà.
Nhìn theo bóng lưng của Tế Tế Lạp, Lâm Hạ bấm ngón tay mấy cái, y nhíu nhíu mày.
- Kỳ lạ, quẻ tượng Ngư Dược Long Môn?
Lâm Hạ là một tên thầy bói nửa vời, có điều, trước giờ y luôn rất tự tin với bản thân mình! Thế nhưng, lần xem bói lần này y lại nửa tin nửa ngờ, theo quẻ tượng Ngư Dược Long Môn thì tên giai đẹp này chính là ngôi sao may mắn của mình.
Thế nhưng, y khó có thể tiếp nhận chuyện một người gặp rủi ro lại là ngôi sao may mắn của mình.
Lắc đầu một cái, y đi theo phía sau.
- Xin chào, số điện thoại này đã tắt máy.
Âm thanh trong trẻo lại có vẻ máy móc vang lên.
Quân Thiết Anh nhẹ nhàng buông xuống chiếc điện thoại di động đang cầm trên tay, vẻ lo âu xuất hiện trên đôi mắt cô.
- Thiết Anh, vẫn chưa liên lạc được với Tiêu Lục Lang ư?
Tiếu Tiêu đang ngồi trên giường làm trang điểm nhịn không được hỏi một câu.
Bên ngoài phòng ngủ, mưa phùn như tơ.
Quân Thiết Anh nhìn ra bên ngoài rồi khẽ gật đầu một cái.
- Tên Tiêu Lục Lang này cũng thật là, biết rõ là em sắp trở lại thủ đô, lại không vô cớ mất tích cả ngày.
Tiếu Tiêu chề miệng, dường như đang định xúi giục Quân Thiết Anh vứt bỏ hắn.
- Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì đó?
Theo bản năng, Quân Thiết Anh hơi cau mày lại.
Cô biết Tiêu Dương không phải là loại người không nói câu nào đã bỏ đi một cách vô cớ. Sáng sớm ngày mai, người của nhà họ Quân sẽ tới đón cô trở về, Quân Thiết Anh đã sớm hẹn Tiêu Dương tối nay ra ngoài mua ít đồ. Thế nhưng, màn đêm đã kéo tới, hắn vẫn không có tin tức gì.
Gọi điện tới vô số lần, điện thoại vẫn tắt máy.
Khẽ cắn môi, trầm ngâm một lúc, cô gọi tới mấy số điện thoại có quen biết với Tiêu Dương, bao gồm cả Tô Tiểu San trong đó. Thế nhưng, không có ai biết được tung tích của Tiêu Dương.
Con mắt bình tĩnh của Quân Thiết Anh không cách nào che giấu được những chập chờn.
Do dự một lúc, cô bấm số điện thoại của Bạch Khanh Thành...
Không ai nghe máy!
Trong lòng cảm thấy như có một vùng mây mù màu đen đang che lấp.
Cô lập tức bấm số điện thoại của Bạch Tố Tâm, điện thoại vang lên một lúc lâu, rốt cuộc, có một giọng nói yếu ớt vang lên
- Thiết Anh...
Nghe vậy, lòng Quân Thiết Anh co lại, một lúc lâu sau, cô nhỏ giọng hỏi:
- Chị Tố Tâm, bây giờ... Bây giờ chị đang ở đâu?
- Chị... Chị cả và Tiêu Dương đã xảy ra chuyện.
Bạch Tố Tâm nhịn không được bắt đầu khóc thút thít, khóc không thành tiếng.
Hai mắt của Quân Thiết Anh trợn to hết mức!
Một luồng hơi lạnh xuất hiện trong lòng cô!
Thân thể mềm mại của Quân Thiết Anh rung lên, cưỡng ép đè xuống tâm tình của mình, hỏi:
- Các người...Đang ở đâu?
Một lúc sau.
Khi Quân Thiết Anh cúp điện thoại, hai mắt cô trầm trọng nhắm lại, hai tay không tự chủ được xiết thật chặt hai bên xe lăn, tâm trạng của cô đang vô cùng dậy sóng. Một lúc lâu sau, hai mắt cô nhẹ nhàng mở ra.
Yên tĩnh, yên tĩnh tới đáng sợ!
Có một cảm giác bi thương không thể dùng cách khóc lóc tỉ tê để thay thế được!
- Tiếu Tiêu...
Dường như thật khó để nói ra hai chữ này, Quân Thiết Anh nói:
- Có thể đưa em tới bệnh viện một chuyến được không?
Màn đêm buông xuống.