Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 334: Van cầu ông trời, hãy cho con một giai đẹp! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Mi mắt của Lam Hân Linh xẹt qua một tia không vui.

Cô biết rõ Âu Tử Lôi có ý với mình, cô cũng từng nói rõ ra là mình không thích hợp với y. Thế nhưng, hết lần này tới lần khác, Âu Tử Lôi lại không nghe lọt lời của cô, lúc trước thế nào, lúc này y vẫn làm thế đó.

Mình chỉ xem y là bạn bình thường mà thôi.

Hai cha con Lam Chấn Hoàn, Lam Hân Linh sánh vai đi vào phòng luyện công. Sau khi đóng cửa lại, Lam Chấn Hoàn không nhịn được lắc đầu nhìn Lam Hân Linh, nói:

- Linh Nhi, con thật sự không có chút cảm giác nào với Tử Lôi ư?

- Cha, đều tại cha loạn điểm uyên ương.

Lam Hân Linh bĩu môi nói:

- Con không phủ nhận là Âu Tử Lôi rất ưu tú, thế nhưng, con đã nói rất nhiều lần rồi, y không phải là tuýp người mà con thích! Người chồng trong lòng Lam Hân Linh con phải là...

- Đẹp trai tiêu sái, tư chất hơn người, trạng nguyên văn võ song toàn mới đúng?

Lam Chấn Hoàn cười khổ lắc đầu, nói:

- Linh Nhi, những điều này cha đều biết cả, thế nhưng, trên đời này làm gì có người như vậy.

- Có! Có điều con vẫn chưa gặp được.

Lam Hân Linh nói rất kiên định, đôi mắt xoay tròn, kéo cánh tay của Lam Chấn Hoàn, cô nói:

- Cha, người ta vẫn còn chưa già tới mức không ai thèm lấy, tại sao cha lại tỏ vẻ hận không thể đóng gói con rồi đưa ra ngoài vậy.

Không chờ Lam Chấn Hoàn lên tiếng, Lam Hân Linh đã vội vàng nói sang chuyện khác. Đi sang bên cạnh, cô ném cho Lam Chấn Hoàn một thanh kiếm gỗ.

- Cha, quân tử đã ước định mười chiêu, cha đừng có đổi ý đó!

Lam Hân Linh híp mắt cười một tiếng.

Lam Chấn Hoàn nhận lấy kiếm gỗ, khẽ mỉm cười một cái, nhìn Lam Hân Linh, nói:

- Nha đầu thúi, rất tự tin đó, thế nhưng con đừng quên một chuyện là toàn bộ Thiên Tử Các không có bao nhiêu người có thể tiếp nổi mười chiêu của cha.

- Cha cũng đừng quên là trên đời có một câu thế này: Kẻ sĩ ba ngày không gặp, sẽ phải lau mắt mà nhìn!

Lam Hân Linh thuận tay cầm kiếm gỗ lên, hô:

- Xem chiêu!

Cô đột nhiên lao tới phía trước như ngọn gió, kiếm gỗ rạch một cái, ánh kiếm mang theo khí thế vượt gió đạp sóng lao tới!

- Đúng là nội khí đã có tăng trưởng!

Lam Chấn Hoàn cười ha ha một tiếng, cổ tay chợt động, kiếm gỗ biến ra ba luồng ánh sáng phân thành ba đường lao thẳng tới chỗ Lam Hân Linh. Một tíc tắc này, Lam Hân Linh lập tức bị ép phải lui ra sau vài bước, lảo đảo mấy cái, thân thể của cô mới đứng vững.

- Một chiêu!

Lam Chấn Hoàn mỉm cười nhìn Lam Hân Linh, y nói:

- Linh Nhi, theo tư thế này thì con đỡ ba năm chiêu của cha đã là cực hạn rồi.

- Vậy thì chưa chắc.

Con ngươi của Lam Hân Linh con đảo một vòng, cánh tay bên hong vung gấp. Đùng một cái, cô một lần nữa tung người lao tới gần!

- Kinh Tâm Kiếm!

Kiếm gỗ như bọt khí bắt đầu biến ảo, trong khoảnh khắc, có một luồng ánh sáng lạnh xuất hiện bên trong không khí.

“PHÁ...!”

Lam Chấn Hoàn chỉ vẫy tay một cái, bước chân vẫn không nhúc nhích. Kiếm trong tay như mang theo uy thế của sấm chớp, kiếm gỗ trong tay chuyển động tùy tâm, dễ dàng hóa giải đòn công kích mạnh mẽ của Lam Hân Linh.

- Chiêu thứ hai.

Lam Chấn Hoàn như cười như không nhìn Lam Hân Linh, y nói:

- Linh Nhi, chiêu Kinh Tâm Kiếm này đã là chiêu thức mạnh nhất của con, xem ra, mưu đồ của con ngày hôm nay...

- Vẫn chưa xong đâu!

Lam Hân Linh đột nhiên vẫy kiếm gỗ trong tay, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên một cái. Bóng người màu đỏ của cô xoay tròn trên không trung rồi xông thẳng tới chỗ Lam Chấn Hoàn.

Một tíc tắc này, trong đầu cô hiện lên một khuôn mặt và một giọng nói.

- Thức thứ nhất của Thiếp Tâm Kiếm, Nhất Bái Thiên Địa Tình Định Sinh.

Đương nhiên, những lời này Lam Hân Linh chỉ nói thầm trong miệng chứ không nói ra thành lời.

Ánh kiếm kỳ lạ xuyên thấu qua kiếm gỗ được thể hiện một cách tinh tế. Trong đầu cô đột nhiên hiện ra hình ảnh Tiêu Dương đứng sau lưng mình, cầm tay mình. Bóng kiếm đâm về phía trước, xoạt xoạt xoạt, nó đã biến ảo ra vài loại biến hóa.

Nó đột nhiên ép tới gần!

Trong khoảnh khắc này.

Con ngươi của Lam Chấn Hoàn hơi co rút lại, “Ồ?” một tiếng, ông không ngờ cô con gái Lam Hân Linh của mình lại bất chợt thi triển ra một loại kiếm pháp kỳ lạ tới vậy. Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, kiếm gỗ chắn ngang trước mặt, đùng một cái, ông đã ngăn cản được mũi kiếm của Lam Hân Linh. Thế nhưng, Lam Hân Linh cũng không bị đẩy lùi như trước, một kiếm này cứ như mang theo một loại lực lượng sền sệt. Mũi kiếm theo thân kiếm của Lam Chấn Hoàn đột nhiên tuột xuống một cách kỳ lạ, kiếm gỗ xảo quyệt vung một cái.

Vèo vèo vèo!

Bóng kiếm của Lam Hân Linh thuận thế đâm tới.

Bịch! Bịch!

Lam Chấn Hoàn lui ra sau hai bước, nụ cười trên khuôn mặt thu lại, mượn cơ hội bóng kiếm thu về, ông bức lui Lam Hân Linh!

- Đây là kiếm pháp gì?

Lam Chấn Hoàn không nhịn được giật mình hỏi Lam Hân Linh.

Lúc này, mắt Lam Hân Linh sáng lên!

Không ngờ cô lại ép cha mình phải lui ra hai bước!

Mặc dù đây chỉ là trận tỉ thí mà Lâm Chấn Hoàn không hề dùng nhiều sức. Thế nhưng, thực lực của Lam Chấn Hoàn cao hơn Lam Hân Linh quá nhiều. Bình thường đều là Lam Hân Linh dùng hết tất cả vốn liếng cũng không thể chạm tới Lam Chấn Hoàn. Hôm nay đột nhiên bất ngờ ra tay có thể ép lui, đây là lần đầu tiên từ trước tới nay!

Đôi mắt linh lung lóe lên một cái, Lam Hân Linh cười hì hì nói:

- Cha, tiếp tục xem chiêu đi.

Tới lúc này Lam Chấn Hoàn mới biết nguyên nhân tại sao con gái mình lại có niềm tin có thể chống được mười chiêu của mìn. Trong lòng âm thầm khiếp sợ chiêu kiếm kỳ lạ sắc bén kia, ngước mắt nhìn Lam Hân Linh, y cười hỏi:

- Chiêu thứ ba, còn nữa không?

- Hừ!

Lam Hân Linh một hơi sử dụng bốn chiêu Thiếp Tâm Kiếm học được từ chỗ Tiêu Dương. Kiếm chiêu nối liền nhau tạo thành một luồng lực lượng huyền diệu kỳ lạ! Chiêu thức tinh diệu kỳ lạ gian xảo làm cho Lam Chấn Hoàn không nhịn được liên tục cảm thấy tò mò, đôi mắt càng ngày càng sáng.

Khi Lam Hân Linh lặp lại chiêu thú nhất một lần nữa, Lam Chấn Hoàn không tiếp tục cho cô cơ hội. Ông đột nhiên chỉ thẳng kiếm, ánh kiếm lóe lên trong ánh mắt của Lam Hân Linh, ngay lập tức, cô cảm thấy cổ tay mình tê rần, kiếm gỗ lập tức rớt xuống. Còn chưa kịp phản ứng, kiếm gỗ của Lam Chấn Hoàn đã gác trên cổ Lam Hân Linh.

- Con thua.

Lam Hân Linh cắn chặt môi dưới, hừ một tiếng.

- Sao nào, mất hứng ư?

Lam Chấn Hoàn cười ha ha, y nói:

- Linh Nhi, hôm nay con có thể liên tục đỡ bảy chiêu của cha đó! Hơn nữa, bộ kiếm pháp này của con quả thật rất kỳ lạ sắc bén, nếu như không phải do con chỉ hiểu bốn chiêu, với điều kiện tiên quyết là cha chỉ dùng một thành công lực, thật đúng là cha chưa chắc có thể thắng con trong vòng mười chiêu.

Nghe vậy, đôi mắt của Lam Hân Linh sáng lên, một lúc sau, liếc mắt nhìn Lam Chấn Hoàn, cô hỏi:

- Cha, cha muốn hỏi con học bộ kiếm pháp này ở đâu, đúng không?

- Hiểu cha chỉ có con gái!

Lam Chấn Hoàn cười cười, y nghiêm túc hỏi:

- Linh Nhi, con học bộ kiếm pháp này từ khi nào?

- Hôm nay.

Lam Hân Linh thốt lên.

- Sao có thể?

Lam Chấn Hoàn không nhịn được hơi chấn động tâm thần. Một lúc sau, khi xác nhận Lam Hân Linh không có nói nói láo, ông không nhịn được khen ngợi:

- Kiếm pháp thần kỳ như vậy lại có thể trong một ngày truyền cho con bốn chiêu, xem ra, vị tiền bối truyền bộ kiếm pháp này cho con đúng là một kỳ nhân!

- Tiền bối...

Khuôn mặt của Lam Hân Linh không nhịn được hơi co quắp. Có điều, càng biết sự thần kỳ của bộ kiếm pháp này, Lam Hân Linh càng thay Tiêu Dương giữ bí mật. Không được sự đồng ý của Tiêu Dương, cô sẽ không nói chân tướng cho Lam Chấn Hoàn.

- Linh Nhi, con phải nắm thật chặt cơ may lần này!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)