Mưa to không ngừng đập vào cửa sổ!
Hành lang ở tầng năm của bệnh viện nhân dân rất chật hẹp, phóng mắt nhìn tới, có thể thấy được một đám ánh mắt mang theo vẻ kinh khủng đang lui ra phía sau. Đồng thời, trong một mảng tiếng kêu rên, có không ít bóng người té ngã hai bên.
Bước chân của mọi người không tự chủ được lui ra phía sau, cả đám ngước mắt nhìn theo bóng người này.
Những sợi tóc rối loạn che kính gương mặt, thế nhưng, lại không thể che kín được cặp mắt màu đỏ kia. Cặp mắt này cứ như không có chút linh động nào, xuyên thấu qua sương máu nơi mí mắt nhìn chằm chằm thế giới này.
Ra tay tàn nhẫn!
Đụng phải một người phụ nữ điên như vậy, đông đảo quân nhân không nhịn được lui ra phía sau, hơn nữa, trong đôi mắt họ xuất hiện vẻ kiêng kỵ nồng nặc.
Không có ai dám tùy tiện xông lên.
Đấu pháp của cô là đấu pháp không muốn sống.
Ai cũng không muốn dùng mạng của mình để đùa!
Bịch! Bịch!
Bạch Khanh Thành bước tới phía trước từng bước từng bước một...
- Không thể lui nữa!
Một tiếng hô không biết của người nào đột ngột vang lên, lúc này, mọi người mới giật mình phát hiện ra bọn họ đã lui tới cửa phòng bệnh. Giờ phút này, cửa phòng bệnh mở ra, một người đàn ông cau mày đi ra, y hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
- Đại đội trưởng...
Giọng nói này mang theo chút rung rẩy:
- Có... Có người tới gây chuyện.
Nam tử này tên là Diêm Bằng Trì, y là người chỉ huy trong việc điều động binh lực ở quân khu địa phương lần này. Từ họ có thể thấy được quan hệ của y và Diêm Viễn Trung không hề bình thường.
Nghe vậy, Diêm Bằng Trì nhíu mày một cái, tầm mắt theo bản năng dời về phía trước, tâm thần nhịn không được run lên một cái. Nhìn theo bóng người đang từng bước từng bước một bước tới phía trước, dường như có một hơi thở vô cùng áp bức đang lan tràn ra.
- Cô ta là ai?
Diêm Bằng Trì hỏi.
- Tôi nhận ra cô, cô ta là một đội trưởng trong đội cảnh sát hình sự, tên là Bạch Khanh Thành!
Lập tức có người lên tiếng.
- Bạch Khanh Thành?
Một tích tắc này, trong phòng bệnh, đang hưởng thụ y tá đưa tới quýt ngọt đã bóc vỏ, thoáng cái, sắc mặt Quýt Diêm Viễn Trung lập tức thay đổi, cả người run lên một cái làm động tới vết thương do đạn bắn trên đùi. Hét thảm một tiếng theo bản năng, đồng thời, y còn rống to với những người bên ngoài:
- Cản cô ta lại! Nhất định không được để cô ta bước vào!
Sở dĩ Diêm Viễn Trung không cho Diêm Bằng Trì về trước mà ở lại bệnh viện là vì đề phòng giờ khắc này!
Minh Châu là một thành phố lớn, xảy ra chuyện cướp- cảnh bắn nhau lớn tới vậy, tất nhiên sẽ có đài truyền hình phát hình. Khi Diêm Viễn Trung thấy trên màn hình TV quay hình chiếc xe hàng lao ra con đê rồi nổ mạnh, trong lòng y lập tức xuất hiện cảm giác không ổn. Nhất là khi nhìn thấy bóng người quỳ trên mặt, đất đau đớn như muốn chết kia, sắc mặt Diêm Viễn Trung lập tức vàng khè. Y đã hơi hiểu ra, sợ rằng là trên chiếc xe lớn kia có người còn quan trọng hơn sinh mạng của Bạch Khanh Thành...
Có điều, Diêm Viễn Trung thế nào cũng không nghĩ tới là Bạch Khanh Thành lại điên cuồng đánh tới như vậy!
Cô bỏ qua thân phận đội trưởng đội cảnh sát hình sự, dùng thân phận của một phụ nữ đang điên cuồng, không chút do dự, dứt khoát tiến về phía trước.
Mục đích chỉ có một...
Giết Diêm Viễn Trung!
Đây là lần đầu tiên trong đời Bạch Khanh Thành muốn giết một người tới vậy.
Trong nháy mắt khi nghe được tiếng gào thét của Diêm Viễn Trung, Bạch Khanh Thành không nhịn được nữa, cổ họng phát ra một tiếng gào thét khàn khàn, thân thể cô đột nhiên bước tới một bước dài.
- Cản cô ta lại!
Diêm Bằng Trì lập tức giật mình, vội vàng mở miệng.
Ra lệnh một tiếng!
Mọi người hô nhau mà lên!
Bàn về thực lực, những người này đều là quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh, năng lực vật lộn cá nhân của mỗi người không hề kém. Giờ khắc này, một mặt là thực lực của Bạch Khanh Thành cao hơn bọn họ, mặt khác, khí thế quyết tuyệt của cô đã ngăn cản bọn họ lại. Hơn nữa, hành lang này cũng không rộng, dù có nhiều người cũng không thể chiếm được bao nhiêu ưu thế!
Ầm! Ầm! Ầm!
Hai tròng mắt của Bạch Khanh Thành đã đỏ tươi, mặt không còn chút biểu hiện, thậm chí sau khi bả vai và sau lưng chịu phải công kích, cô cũng không rên một tiếng, mày chưa từng nhíu lại dù chỉ một lần. Trở tay một cái, cô lập tức đánh người một nhà ầm ầm ngã xuống đất!
Đấu pháp điên cuồng dùng mạng đổi mạng!
Dù là phía trước đang có sự trùng kích như giông tố, bước chân của Bạch Khanh Thành vẫn từng bước từng bước một bước tới phía trước! Cô tấn công như không biết mệt mỏi, mặc kệ người trước mặt là ai, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là tiêu diệt chướng ngại phía trước, cô sẽ tới trước mặt Diêm Trung Vũ!
Sau đó... Giết chết y!
Ầm!
Bước chân không ngừng lui lại!
Không biết từ lúc nào mà Diêm Bằng Trì đã lui vào bên trong phòng bệnh. Rất nhanh sau đó, Bạch Khanh Thành không ngừng ép tới gần phòng bệnh!
Ầm! !
Một cước đá ra, một bóng người bị đá vào trong, người lại liên tục lui ra sau, súyt chút nữa đã đụng phải giường bệnh, một tiếng gào thét vang lên.
Những sợi tóc hoàn toàn rối loạn bay trong gió, một khuôn mặt lạnh lùng tới cực điểm xuất hiên trong mắt của Diêm Viễn Trung!
Một tích tắc này, Diêm Viễn Trung có cảm giác cứ như đã rơi vào hầm băng, cả người không tự chủ dược rung lên, hít vào một hơi lạnh!
Giờ phút này, mặc dù cả người Bạch Khanh Thành có không ít vết thương, thế nhưng, khí thế lạnh lùng và hùng hổ dọa người của cô lại không chút yếu bớt! Ánh mắt như chết lặng của cô nhìn chằm chằm Diêm Viễn Trung!
Bịch!
Bước chân của cô bước tới trước một bước!
- Đứng lại! !
Diêm Viễn Trung hoàn toàn hốt hoảng, tâm thần không nhịn được trở nên vô cùng bối rối. Mắt lập lòe, liếc thấy súng lục để trên bàn, lúc này y luống cuốn tay chân cầm súng lên, chỉ súng thẳng vào người Bạch Khanh Thành. Y dùng giọng nói ngoài mạnh trong yếu la lớn một câu:
- Đứng lại! Nếu không, tôi sẽ nổ súng!
Một nháy mắt này, cả phòng bệnh trở nên yên tĩnh!
Bàn tay cầm súng chỉ vào Bạch Khanh Thành của Diêm Viễn Trung đang run rẩy...
Mọi người xung quanh yên lặng nhìn một cảnh này...
Vắng lặng!
Đôi mắt đỏ như máu của Bạch Khanh Thành nhìn chằm chằm Diêm Viễn Trung...
Dường như cô đã chết lặng!
Đột nhiên.
Đạp!
Bước chân của Bạch Khanh Thành một lần nữa bước tới phía trước, con ngươi mang theo vẻ dứt khoát, bước từng bước từng bước một tới chỗ Diêm Viễn Trung...
- Đứng lại! Đứng lại! !
Diêm Viễn Trung hoàn toàn hốt hoảng, bàn tay cầm súng của y không ngừng run rẩy, sắc mặt đã tái nhợt tới cực điểm, ánh mắt không ngừng lóe lên.
Y sợ! Y sợ chết!