Hết thảy mọi thứ không còn quan trọng nữa.
Cả người Bạch Khanh Thành ướt đẫm, dòng xe phía trước trở nên dày đặc, tốc độ xe của cô chậm lại một ít...
Tầm mắt lơ đãng liếc về phía chiếc di động đặt bên cạnh.
Một tin nhắn xuất hiện.
Bạch Khanh Thành thắng mạnh xe, súyt chút nữa đã làm chiếc xe phía sau tông vào đuôi xe. Mưa lớn rơi xuống, trong một mảng tiếng mắng, Bạch Khanh Thành cả người run rẩy mở ra tin nhắn, đập vào mắt cô chỉ có một chữ...
- Giả!
Bạch Khanh Thành cảm thấy tim mình đau như thắt lại, trong màn mưa, nước mắt một lần nữa xuất hiện. Liếc mắt nhìn thời gian, tin tức này được gửi tới trước khi xe hàng nổ mạnh...
- Đây là ý gì?
Bạch Khanh Thành cắn thật chặt đôi môi mọng của mình, máu gần như sắp rỉ ra, trong mắt đầy vẻ hối hận, nói:
- Hắn trách mình... Trách mình lừa hắn... Trách mình không triệt tiêu toàn bộ trạm kiểm soát...
Vào giờ phút này, Bạch Khanh Thành căn bản không thể bình tĩnh để suy nghĩ chứ nói gì tới việc tỉnh táo phân tích tin nhắn một chữ được Tiêu Dương gửi tới trong tình trạng vội vàng.
Ôm hi vọng sẽ xuất hiện kỳ tích, Bạch Khanh Thành bấm số điện thoại của Tiêu Dương .
Tiếng trả lời máy móc vang lên.
Bạch Khanh Thành tuyệt vọng nhìn về phía trước, nắm thật chặt điện thoại di động, một lúc sau, hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, cô gọi một cú điện thoại...
- Nha đầu, thế nào rồi? Con không sao chớ? Tiêu Dương sao rồi?
Giọng nói mang theo mấy phần vội vàng của Uông Hùng Dương vang lên. Chuyện quan trọng như vậy, tất nhiên là Uông Hùng Dương đã biết hết mọi tiến triển sau đó.
Đầu dây bên kia yên lặng một lúc lâu.
Một lát sau.
Giọng nói của Bạch Khanh Thành trầm thấp vang lên.
- Diêm Viễn Trung đang nằm ở bệnh viện nào?
- Bệnh viện nhân dân.
Uông Hùng Dương thuận miệng trả lời, ông hỏi:
- Sao con lại hỏi chuyện này?
Đầu dây bên kia vang lên những tiếng tút tút!
Uông Hùng Dương ngẩn ra, một lúc sau, sắc mặt ông nhanh chóng thay đổi, nói:
- Không tốt!
Nhanh chóng bước tới bàn làm việc, cầm lên điện thoại bàn, y nhanh chóng bấm một dãy số:
- Đại đội một, tới bệnh viện nhân dân canh gác, toàn bộ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới! Nhiệm vụ chỉ có một, nhất định phải ngăn cản không cho Bạch Khanh Thành tiến vào bệnh viện nhân dân!
Cúp điện thoại, Uông Hùng Dương cũng ngồi không yên, ông nhanh chóng chạy ra ngoài.
- Nha đầu, đừng có làm chuyện điên rồ! Nếu xảy ra chuyện, chú phải giao phó với người nhà con thế nào đây!
Mưa rất lớn.
Một chiếc taxi vô cùng bình thường ngừng ở cửa bệnh viện.
Bên trong xe, mắt Bạch Khanh Thành lạnh như băng, cô từ từ lấy súng lục và giấy chứng nhận của mình ném vào thùng rác phía ngoài. Nước mưa tung tóe, hình trên giấy chứng nhận có vẻ vô cùng nhức mắt.
Đẩy cửa xe, trong nháy mắt, con mắt của Bạch Khanh Thành khóa chặt cửa chính của bệnh viện.
Cứ như không cảm nhận được nước mưa rơi trên người mình, dưới tầm mắt sợ hãi của không ít người, cô đi thẳng vào đại sảnh. Mệnh lệnh của Uông Hùng Dương mới truyền đạt không lâu cho nên cảnh sát bên ngoài vẫn chưa kịp chạy tới.
Bạch Khanh Thành đi tới phía trước, nhanh chóng tra được vị trí phòng bệnh của Diêm Viễn Trung.
Tầng năm, phòng đặc biệt.
Lên thang máy, bấm số năm, Bạch Khanh Thành bình tĩnh đứng ở một bên. Người đi cùng thang máy với Bạch Khanh Thành không khỏi hữu ý vô ý cách xa cô một đoạn. Lúc này, người đứng bên cạnh Bạch Khanh Thành có thể thấm thía cảm nhận được hơi thở rét lạnh lan tràn trên người cô...
Cái lạnh làm cho người ta không rét mà run!
Một lúc sau, đã tới tầng năm.
Bạch Khanh Thành bước ra...
Cô vừa mới bước ra, hai ngàn đàn ông mặc trang phục quan nhân đứng hai bên thang máy thấy Bạch Khanh Thành đi ra lập tức bước tới ngăn cản Bạch Khanh Thành:
- Xin lỗi, phòng bệnh đặc biệt ở tầng năm đã được bao.
- Diêm Viễn Trung?
Giọng nói hờ hững của Bạch Khanh Thành vang lên.
Người đàn ông ngẩn ra rồi gật đầu.
- Vậy thì không sai.
Bạch Khanh Thành bước tới phía trước...
- Tiểu thư...
Người kia còn muốn đưa tay ngăn cản, không ngờ, một thoáng này, đôi mắt của Bạch Khanh lóe lên một tia màu máu. Cô đột nhiên ra tay nắm lấy cánh tay này rồi dùng sức hung hăng kéo mạnh qua một bên!
Ba!
Một tiếng trật khớp vang lên!
Ầm! !
Bạch Khanh Thành ra chân như gió, một cước đá bay tên này ra ngoài. Một tiếng va đập cùng với tiếng rên rỉ đau đớn vang lên!
Ra tay quả quyết!
Tàn nhẫn!
Mi mắt của người còn lại giật một cái, dậm mạnh chân, trong nháy mắt, như hổ đói vồ sói, y mang theo khí thế mạnh mẽ đánh một quyền về phía Bạch Khanh Thành!
Ầm!
Một quyền này trực tiếp đánh lên cánh tay trái của Bạch Khanh Thành, Bạch Khanh Thành không tránh cũng không né, gắng gượng chịu một quyền này. Cùng lúc đó, đầu gối của Bạch Khanh Thành hung hãn lên gối một cái. Cứ như không cảm giác được cơn đau ở bả vai mình, cô dùng sức quơ nắm đấm, hung hãn nện lên mặt tên đàn ông trước mặt.
Rầm rầm!
Máu mũi tung tóe!
Tên này lảo đảo lui ra sau, mắt đầy vẻ hoảng sợ nhìn người phụ nữ trước mắt này.
Giết địch một ngàn tổn hại tám trăm!
Thế nhưng, cô lại không chút quan tâm!
Cô luôn đi tới phía trước!
Màu đỏ đã tràn ngập đôi mắt của cô, trong đầu cô chỉ còn bóng dáng của một người...
Diêm! Viễn! Trung!
- Điên! Là người điên!
- Người phụ nữ này điên rồi!
Trong tầng lầu này có không ít quân nhân đang canh gác, phụ trách việc giữ an toàn cho Diêm Viễn Trung nghe tiếng đi tới. Trong quá trình ngăn cản Bạch Khanh Thành đi tới phía trước, ai cũng không nhịn được rới rít hít vào một hơi lạnh.
Đụng phải người có thực lực mạnh mẽ lại dùng đấu pháp không cần mạng, từng tên từng tên quân nhân một bị đánh tới mức không còn sức đánh trả phải liên tục bại lui...