Trịnh Thu mỉm cười nói:
- Nếu thật có thể thông qua, vậy thì dứt khoát đưa những người này trở lại tổng bộ Hắc Sơn, đối với chúng ta, chuyện này không ảnh hưởng gì. Ngược lại, dưới tình huống trước mắt...
Mặt Trịnh Thu xẹt qua vài phần hung ác, y quả quyết lạnh lùng nói:
- Cần phải làm ra một ít hy sinh, để cho đám cảnh sát nhìn thấy “lô hàng này” hủy diệt ngay trước mắt bọn họ!
- Trương Tiều!
- Có thuộc hạ!
- Tới lúc chúng ta chuyển hàng ra ngoài rồi, lập tức hành động! Bây giờ là lúc an toàn nhất!
Trịnh Thu nhẹ nhàng đưa mắt nhìn ra cửa sổ, y nói:
- Còn nữa, ra lệnh cho bọn họ, chuẩn bị kích nổ bất cứ lúc nào!
- Vâng!
Cho tới giờ phút này, mọi người vẫn chưa biết được là hết thảy mọi thứ chỉ là một tuồng kịch do Trịnh Thu đạo diễn! Có điều, từ việc dùng một cái giá lớn tới thế để dựng tuồng kịch này có thể thấy được thực lực và sự quyết đoán của Trịnh Thu!
Thật ra thì nếu như ngay từ đầu mọi chuyện tiến hành thuận lợi như kế hoạch của Tiêu Dương, tuồng kịch của Trịnh Thu tuyệt đối sẽ trở thành một chuyện cười không cách nào diễn tả nổi. Kết cục cuối cùng chắc chắn sẽ rất tệ hại! Có điều, vì Diêm Viễn Trung cắm một chân vào, thoáng một cái, cục diện đã phát triển theo hướng mà Trịnh Thu bày ra...
Tiêu Dương không biết được là lúc này mình có thể nổ tan xương nát thịt bất cứ lúc nào! Bóng người ẩn núp, bên tay không ngừng truyền tới tiếng súng cùng với tiếng kêu của xe cảnh sát.
Khoảng mười phút sau, tiếng kèn xe chói tai của xe cảnh sát cứ như đột nhiên biến mất cứ như những chốt chặn di động này đã ngừng lại, tiếng súng cũng bắt đầu yếu bớt rồi mất hẳn...
- Ngừng rồi?
Tiêu Dương ngẩn người, đồng thời thầm thở phào một hơi, có lẽ đại tỷ đã ổn định cục diện rồi. Mặc dù chậm một chút, thế nhưng vẫn tốt hơn việc ép những người này tới mức dùng mạng đổi mạng.
Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh.
Một lúc sau, một giọng nói nghi ngờ vang lên.
- Kỳ lạ, tại sao lại không đuổi theo?
- Dường như bọn chúng nhận được lệnh rút lui?!
- Tại sao lại như vậy?
Núp trong bóng tối, Tiêu Dương cũng cảm thấy kỳ lạ, đối với bọn họ, cảnh sát không đuổi theo tất nhiên chính là chuyện tốt. Thế nhưng, tại sao giọng của bọn người này lại có vẻ sốt ruột, cứ như bọn họ không muốn cảnh sát ngừng đuổi theo bọn họ vậy.
- Tại sao?
Tiêu Dương vễnh tai lắng nghe.
- Phi! Chẳng lẽ bọn chúng cứ vậy mất dấu chúng ta ư!
Một giọng nói đầy vẻ khinh thường vang lên.
- Đại ca, không có cảnh sát đuổi theo, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ bằng cách nào?
Lúc này, Tiêu Dương đã hoàn toàn rung động!
Ngay sau đó, một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn, hắn cảm thấy sau lưng có hơi lạnh truyền tới!
Nhẹ nhàng hít vào một hơi, tới lúc này, Tiêu Dương bắt đầu có chút kiêng kỵ, cảnh giác với tên Trịnh Thu chưa từng thấy mặt này!
- Không ngờ lại dùng cách này để dời đi tầm mắt của cảnh sát...
Vù!
Xe hàng loại lớn chạy băng băng trên quốc lộ!
Đột nhiên, trên con đường bình tĩnh này, âm thanh bén nhọn của xe cảnh sát một lần nữa vang vọng! ! !
- Không tốt!
Sắc mặt của Tiêu Dương đã thay đổi!
Một tíc tắc này, hắn biết được cảnh sát đã một lần nữa đuổi theo. Hơn nữa, âm thanh còn xông tới từ bốn phương tám hướng, sợ rằng họ đã bao vây chiếc xe hàng loại lớn này rồi!
Vù!
Tốc độ của xe hàng đột nhiên trở nên vô cùng nhanh, sau khi quẹo cua, tên tài xế bất ngờ đạp chân ga nhanh chóng lướt qua...
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng súng vang lên!
- Ha ha ha! Mai phục! Lại còn bày mai phục!
Đám người trong xe đã sôi sùng sục.
- Quá tốt!
Đám người này căn bản là một đám tử sĩ không sợ chết!
Trong đầu bọn họ chỉ có một ý nghĩ, đó chính là hoàn thành nhiệm vụ!
- Phía trước là một con đê dài ven sông lớn, các anh em, chờ sau khi chiếc xe lao ra con đê dài, lập tức kích nổ!
- Để máu của chúng ta hòa vào dòng sông!
- Ha ha ha! ! !
Từng tiếng cười điên cuồng vang vọng xung quanh...
- Một đám người điên!
Tiêu Dương không nhịn được mắng một tiếng, thân thể y lặng lẽ di động tới phía trước. Thế nhưng, vừa mới vén tấm vải thưa, ló đầu ra, đột nhiên có một viên đạn bay qua sát mặt!
Tiêu Dương vội vàng lui về, nói thầm:
- Mẹ nó! Quên mất chuyện hai bên đang bắn nhau!
Lúc này, Tiêu Dương không nhịn được nắm chặt quả đấm, khuôn mặt trở nên nghiêm túc, ý nghĩ nhanh chóng chuyện động trong đầu.
Ở lại trong xe, chết!
Bây giờ ra ngoài, cũng bị đạn lạc bắn chết!
- Chẳng lẽ trạng nguyên ta phải bỏ mạng ở nơi này.
Tiêu Dương không nhịn được cười khổ một tiếng, trán toát ra mồ hôi lạnh.
Lúc này, có thể nói là hắn đã gặp phải cảnh tiến lùi không xong!
- Ha ha ha! Thoải mái! ! !
Tiếng cười điên cuồng vô cùng vang vọng, xe hàng loại lớn càng ngày càng gần con đê dài, thế nhưng tốc độ của chiếc xe vẫn không hề giảm bớt...
Mắt thấy đang dần dần tới gần...
Một tíc tắc này, những chiếc xe cảnh sát xung quanh ngừng truy kích theo bản năng...
Mắt họ nhìn về phía trước!
Vù!
Ở một cua quẹo, một chiếc xe taxi lao ra nhanh như thiểm điện. Bên trong xe, Bạch Khanh Thành nhìn thấy chiếc xe hàng kia đã đâm vào con đê dài, trong nháy mắt, tâm thần cô ầm ầm nát vụn cứ như gặp phải một đòn chí mạng vậy!
Một tiếng gào thét tan nát cõi lòng vang lên!
- Tiêu Dương! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !