Diêm Viễn Trung rất tự tin là Bạch Khanh Thành chắc chắn sẽ không nổ súng trước mặt mọi người, y rõ ràng hậu quả, Bạch Khanh Thành càng rõ ràng hơn!
Một khi nổ súng, cô sẽ bị xử phạt không nhẹ!
Cho nên, đối mặt với câu đe dọa “yếu ớt” này, Diêm Viễn Trung căn bản không thèm để ý tới.
Nào ngờ, khuôn mặt bình tĩnh như thường của y lập tức phải chuyển thành một tiếng hét thảm, hơn nữa, y còn quỳ xuống mặt đất, tay run rẩy che đậy vết thương đang chảy máu trên chân mình.
Vèo! Vèo! Vèo!
Một tíc tắc này, những tên quân nhân đứng bên người Diêm Viễn Trung lập tức rút súng ra chỉ về phía Bạch Khanh Thành.
Có điều, lúc này súng lục trên tay của Bạch Khanh Thành đã chỉ vào đầu của Diêm Viễn Trung!
Đừng có coi lời nói của phụ nữ là câu nói đùa!
Bạch Khanh Thành chứng minh cho Diêm Viễn Trung một chuyện, là một đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự, quả thật là cô không thể nổ súng với Diêm Viễn Trung! Thế nhưng, một phát súng này cô dùng danh nghĩa của phụ nữ!
Một người phụ nữ đang tức giận trong lòng tuyệt đối là một tồn tại kinh khủng!
Như Bạch Khanh Thành trước mắt vậy, họng súng đen nhánh chỉ vào đầu Diêm Viễn Trung, mắt cô vô cùng lạnh lùng. Vào giờ phút này, Diêm Viễn Trung có một cảm giác, nếu như mình còn dám nói một chữ không, chắc chắn Bạch Khanh Thành sẽ không chút do dự bóp cò!
Cả người không tự chủ được run lên như ve sầu mùa đông, hai tay đau đớn che lại vết thương đang rỉ máu trên đùi. Diêm Viễn Trung nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, y không biết tại sao Bạch Khanh Thành lại sốt sắng không cho mình ngăn chặn chiếc xe hàng đó.
Chẳng lẽ vì trên chiếc xe đó có bom, e sợ xe hỏng người chết, không còn chứng cứ có thể tố cáo tập đoàn Hắc Sơn?
Diêm Viễn Trung cũng không nghĩ nhiều, không ngừng gật đầu nói:
- Tôi rút lui!
Lúc này, tâm thần của Bạch Khanh Thành mới hòa hoãn lại một ít, có điều, khẩu súng vào đầu Diêm Viễn Trung vẫn không nhúc nhích!
Mặt Diêm Viễn Trung co quắp vài cái, từ từ cầm bộ đàm lên, máu tưới đã nhuộm đỏ bàn tay, Diêm Viễn Trung nói bằng giọng vô cùng không cam lòng:
- Mệnh lệnh, toàn bộ tiểu đội truy kích mục tiêu lui về, toàn bộ quay về! Triệt tiêu hành động!
Vừa dứt lời, Diêm Viễn Trung dè dặt nhìn Bạch Khanh Thành, miễn cưỡng cười nói:
- Như vậy... Đã được rồi chứ.
Bạch Khanh Thành vẫn lạnh lùng nhìn Diêm Viễn Trung, lạnh lùng nói:
- Sau khi lấy được tin tức xác thật, tôi sẽ rời đi.
Súng lục vẫn chỉ trên đầu Diêm Viễn Trung.
Khuôn mặt của Diêm Viễn Trung lộ ra vài phần đau đớn, y quay mặt qua một bên...
- Anh muốn làm gì?
Bạch Khanh Thành lập tức quát lạnh một tiếng!
Đối với lão hồ ly Diêm Viễn Trung, Bạch Khanh Thành vô cùng không tin tưởng, hận không thể kéo y ra đánh một trận. Hôm nay, nếu không phải tên này vì cái lợi trước mắt, cương quyết hành động, căn căn bản sẽ không xuất hiện những biến cố này.
Diêm Viễn Trung xoay mặt lại cười khổ:
- Bà cô của tôi, cô muốn giết tôi thật ư? Nếu không kêu xe cứu thương, cái chân này của tôi sẽ hỏng thật đó!
Dứt lời, Diêm Viễn Trung một lần nữa xoay mặt qua nói với người bên cạnh:
- Lập tức giúp tôi gọi xe cứu thương!
Khi nói chuyện, Diêm Viễn Trung đưa lưng về phía Bạch Khanh Thành, y âm thầm dùng mắt ra hiệu với người kia!
Người này là kẻ do Diêm Viễn Trung mang tới từ thủ đô cho nên gã hiểu ý của Diêm Viễn Trung, gật đầu, y nhanh chóng cầm điện thoại gọi xe cứu thương...
Mưa phùn rơi lất phất, không khí ở hiện trường vô cùng căng thẳng!
Không ít người ở xa đang nhìn qua bên này...
Vài quân nhân đang nằm trong vũng máu, súng của Bạch Khanh Thành đang chỉ vào đầu Diêm Viễn Trung, xung quanh lại có mưa phùn làm cho không khí càng ngày càng lạnh.
Trong lúc vô tình, sợi tóc đã ướt, một giọt mưa trượt xuống trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của cô...
Bạch Khanh Thành không phát hiện ra tên vừa mới gọi điện thoại đã lặng lẽ lui ra ngoài, không còn thấy tung tích.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đột nhiên, tiếng xe cứu thương dồn dập vang lên.
Mấy chiếc xe nhanh chóng chạy tới, sau khi đỡ những quân nhân bị thương lên cáng, vài tên bác sĩ chạy tới chỗ Diêm Viễn Trung, ánh mắt mang theo vài phần dè dặt, họ nhìn về phía Bạch Khanh Thành...
- Bạch Khanh Thành, hẳn là cô đã nhận được tin tức tôi đã rút về nhóm đuổi bắt, cho dù lên xe cứu thương, tôi muốn một lần nữa tổ chức bao vây cũng không làm được.
Diêm Viễn Trung một bên chịu đau một bên trầm giọng nói:
- Nếu như cô không tin, cô có thể cùng lên xe.
Bạch Khanh Thành lạnh lùng nhìn Diêm Viễn Trung, một lúc sau, cô thu hồi khẩu súng lại.
Mấy tên bác sĩ vội vàng đỡ Diêm Viễn Trung lên xe cứu thương.
Vào giờ phút này, tâm thần của Bạch Khanh Thành khó mà bình tĩnh lại, Diêm Viễn Trung làm vậy đã hoàn toàn rút dây động rừng, cô không dám tưởng tượng bây giờ Tiêu Dương đang núp trong xe sẽ gặp phải tình huống thế nào!
- Tôi tình nguyện đứt đầu mối, tôi cũng không hi vọng anh có chuyện!
Bạch Khanh Thành lầm bầm mở miệng, lo âu đi về phía trước, thì thầm một mình:
- Nếu như có thể nửa đường xuống xe, anh nhất định phải xuống xe!
Bạch Khanh Thành xoay người trở lại chiếc xe của mình, đồng thời cô còn mật thiết chú ý mỗi tin tức truyền tới. Chiếc xe nhanh chóng đi tới phía trước...
Tập đoàn Hắc Sơn!
- Ha ha! !
Một hồi cười như điên vang lên!
Trịnh Thư đứng ở cửa sổ liếc mắt nhìn ra bên ngoài, nụ cười thoải mái xuất hiện trên khuôn mặt y, cứ như y không hề lo lắng số hàng kia bị cảnh sát truy lùng!
- Quả nhiên là lũ cảnh sát ngu xuẩn!
Trịnh Thu cười ha ha, dường như toàn bộ tức giận trước đó đã mất hết, y uống một hơi cạn ly rượu vang đang cầm trên tay.
- Trịnh tổng thần cơ diệu toán, sợ rằng bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ thứ mà bọn họ đang toàn lực truy kích chỉ là một ngụy trang!
Giờ phút này, người đứng trước mặt Trịnh Thu...
Lại là Trương Tiều!
- Hi sinh mười hai tử sĩ Hắc Sơn có thể để cho nhóm hàng này thuận rợi chuyển ra ngoài cũng là đáng giá!
Khuôn mặt của Trịnh Thu toàn là nụ cười, nhìn Trương Tiều, nói:
- Thuật dịch dung của anh đúng là độc đáo! Đám cảnh sát ngu ngốc đó có nằm mơ cũng không ngờ được là Trương Tiều trên chiếc xe đó, cả số hàng hóa trên đó nữa, tất cả chỉ là con cờ dùng để dời sự chú ý của bọn chúng mà thôi!
Nhìn đám cảnh sát cứ vậy không hề chùn bước nhảy vào cáy bẫy của mình, bị chính mình nắm mũi dẫn đi, mặt Trịnh Thu chứa đầy vẻ tự hào và vui sướng. Hết thảy mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của bản thân!
- Trương Tiều bội phục!
Trương Tiều cũng nhịn không được cười ra tiếng, nói:
- Buổi diễn này quả thật quá xuất sắc!
Trịnh Thu nhíu mày cười nói:
- Cảnh sát sớm đã chú ý tập đoàn Hắc Sơn của chúng ta, một chiếc xe hàng lớn tới thế đi ra ngoài, muốn tránh thoát cảnh sát kiểm tra là chuyện không thể nào! Trịnh Thu tôi tất nhiên sẽ không ngu xuẩn tới tới đặt hàng hóa lên chiếc xe đó rồi chở đi.
- Nếu như chiếc xe đó thuận lợi thông qua thì sao?
- Thuận lợi thông qua?