- Hi vọng còn kịp!
Ầm!
Một tiếng vang lớn đột ngột vang lên, Bạch Khanh Thành cảm thấy chiếc xe lắc lư một hồi rồi ngừng lại...
Nhà dột còn gặp mưa!
Đùng!
Hung hãn vỗ tay lái một cái, không hề chần chờ, Bạch Khanh Thành lập tức mở cửa xe ra rồi nhanh chóng chạy tới phía trước!
- Chỉ là những cái ghế đã hỏng mà thôi.
Trương Tiều một bên mở cửa xe một bên không ngừng nói chuyện, y làm vậy là để đám tử sỉ bên trong biết được vị trí của mình.
Nghe âm thanh bên ngoài, Tiêu Dương không nhịn được nắm chặt quả đấm.
Hắn không biết tại sao lại xảy ra biến cố thế này. Có điều, hắn hiểu rõ một chuyện, đó là một khi cánh cửa này mở ra, như vậy, hôm nay sẽ có không ít máu chảy trên tuyến quốc lộ này!
- Đừng nói nhảm nữa, nhanh mở cửa!
Quát lạnh một tiếng.
- Vâng...Vâng, lập tức mở ngay.
Một tiếng loảng xoảng vang lên, từ từ, những tia sáng bắt đầu chui vào bên trong...
Tâm thần Tiêu Dương thoáng trầm xuống!
Không có cách nào tránh khỏi!
Lời nói đã lên tới cổ, có điều nó bị hắn ép nhịn xuống. Nếu như mình bại lộ, một khi để những người này biết sau lưng mình có người, rất có thể những người này sẽ lựa chọn trực tiếp dẫn nổ. Như vậy, người xung quanh chiếc xe hàng loại lớn này sẽ gặp tai nạn lớn!
Bên người Trương Tiều có ba gã mặc quân trang đang đứng đối diện với cửa xe...
Trong nháy mắt khi cửa xe mở ra, ánh sáng lập tức chiếu vào!
Một tíc tắc này, con ngươi của tất cả mọi người lại chấn động theo bản năng!
Không ai biết được một giây vừa rồi, khoảng cách giữa địa ngục và nhân gian chỉ là một cánh cửa. Càng không ngờ được là trong nháy mắt khi cánh cửa mở ra, thứ đầu tiên lọt vào mắt bọn họ lại là những họng súng đen nhánh...
Ban ngày ban mặt, bên trong thành phố, đây quả là chuyện không thể tưởng tượng nổi!
Thế nhưng, một màn này lại xuất hiện!
Nháy mắt khi họ ngẩn người, tử thần đột nhiên xuất hiện...
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Ba tiếng súng trong trẻo vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng này. Nhìn thấy cảnh này, dòng xe cộ phía sau lập tức hoảng loạn, tiếng quẹo xe và tiếng thắng xe không ngừng vang lên!
Trong thời gian ngắn, ba tên quân nhân đã ngã trong vũng máu.
Động tác của Trương Tiều vô cùng nhanh, trong số những người có mặt ở đây chỉ có mình y là biết từ sớm là sẽ xảy ra chuyện này, cho nên y căn bản không hề giật mình. Trực tiếp tung người nhảy lên một cái, đồng y quát to một tiếng:
- Lái xe! Tiến lên!
Tài xế đã sớm có chuẩn bị, móc một khẩu súng lục từ trong hốc ngầm ra, nã một phát súng về phía tên quân nhân đang ngăn cản bên ngoài! Một tíc tắc này, bất ngờ không kịp đề phòng cho nên lại có một người ngã xuống, những người còn lại rồi rít né tránh qua hai bên theo bản năng...
Vù!
Xe hàng loại lớn nhanh chóng vượt qua trạm kiểm soát phía trước!
Tiếng súng nổi lên bốn phía!
Trong mấy giây ngắn ngủi này, một mảng hỗn loạn lớn đã được tạo ra! Đồng thời, nụ cười trên khuôn mặt của Diêm Viễn Trung cũng đã cứng ngắc, thoáng cái ngây ra!
Mọi chuyện thật không thể ngờ!
Hỏa lực mà kẻ địch nắm giữ khó có thể tưởng tượng nổi!
Y đánh giá thấp tập đoàn Hắc Sơn, lại đánh giá cao bản thân mình!
Sau khi chật vật núp phía sau một xe cảnh sát, thấy chiếc xe hàng đang tăng tốc, Diêm Viễn Trung trừng mắt tới sắp nứt, rống to một tiếng:
- Nhanh! Đuổi theo! ! !
Đồng thời, Diêm Viễn Trung giơ lên bộ đàm, trầm giọng hét lớn:
- Chú ý! Chú ý! Mục tiêu bỏ chạy theo hướng tây nam, hơn nữa cầm vũ khí hạng nặng! Nhất định phải chặn lại! Nhanh!
Mặc dù chuyện xảy ra rất đột ngột, thế nhưng, khi tỉnh hồn lại, Diêm Viễn Trung lập tức truyền ra một loạt mệnh lệnh.
Đuổi theo ngăn cản chiếc xe hàng loại lớn kia!
Liếc mắt nhìn hiện trường đang hỗn loạn kia, Diêm Viễn Trung nhíu mày, trầm giọng quát lên:
- Lưu lại mấy người giữ gìn trật tự, còn lại toàn bộ lên xe, đuổi theo mục tiêu!
Dứt lời, Diêm Viễn Trung là người đầu tiên xoay người lại...
- Đứng lại!
Lúc này, một giọng nói mang theo sự tức giận truyền tới!
Bạch Khanh Thành nhanh chóng chạy tới, cô lạnh lùng nhìn Diêm Viễn Trung, cố nén tức giận, nói:
- Diêm Viễn Trung! Anh còn muốn mắc thêm lỗi khác nữa ư?
Đối mặt với câu hỏi của Bạch Khanh Thành, Diêm Viễn Trung nhíu mày nói:
- Bạch Khanh Thành, cô có biết là tôi có thể kiện cô tội gây trở ngại nhân viên tư pháp thi hành nhiệm vụ không!
- Anh là tên ngu ngốc!
Bạch Khanh Thành tức giận mở miệng nói:
- Không phải là tôi đã nói cho anh biết là không thể chặn chiếc xe này rồi ư! Không thể chặn! Tôi tự có kế hoạch hành động! Mà anh, giờ đã tổn thất mấy tính mạng quân nhân, chẳng lẽ anh không có chút giác ngộ nào ư?
- Mỗi một quân nhân đã làm xong chuẩn bị hi sinh vì quốc gia!
Diêm Viễn Trung lơ đễnh, từ từ nói:
- Bạch Khanh Thành, tôi hoàn toàn có thể nghi ngờ cô là gián điệp của tập đoàn Hắc Sơn, nếu không, tại sao cô lại ra sức ngăn cản hành động của tôi tới vậy?
- Khốn kiếp!
Bạch Khanh Thành gần như cắn răng, nhìn chằm chằm Diêm Viễn Trung, mắt đầy lửa giận, cả người không ngừng run rẩy, dường như đã tới ranh giới bùng nổ, cô gằn từng chữ một:
- Trong xe có bom, một khi ép đối phương quá mức, chúng ta không những sẽ mất người mà còn mất luôn cả đầu mối này, sẽ không còn chứng cứ nữa!
- Đây chỉ là suy đoán.
Diêm Viễn Trung Dương cười khẽ, không cho là đúng nói:
- Bom? Phải biết là một khi nổ mạnh bọn họ cũng sẽ chết, chẳng lẽ bọn họ không sợ chết ư?
Bạch Khanh Thành nắm chặt quả đấm, nói:
- Triệt tiêu chốt chặn.
- Không thể nào!
- Triệt tiêu!
Ánh sáng lạnh xuất hiện trong đôi mắt của Bạch Khanh Thành. Ra tay nhanh như gió, trong chớp mắt cô đã lấy súng lục bên hông ra, hơn nữa còn nhanh chóng lên đạn rồi chĩa nòng súng vào đầu Diêm Viễn Trung. Dùng giọng nói lạnh như băng, cô nói:
- Nếu không, tôi sẽ nổ súng!
Một giây này, mí mắt của Diêm Viện Trung giật giật, cả người run lên theo bản năng. Một lúc sau, liếc nhìn những người xem xung quanh, lòng bình tĩnh hơn không ít, tỏ vẻ trấn định dười lắc đầu, y nói, cười:
- Bạch Khanh Thành, cô cho rằng... Như vậy có thể dọa tôi?
Bằng! !
Trong nháy mắt khi Diêm Viễn Turng vừa dứt lời, một tiếng súng lập tức vang lên!
Ba!
Một tiếng hét thảm vang lên...
Chân trái của Diêm Viễn Trung quy sụp xuống đất...
Trên đùi y xuất hiện một lỗ máu!
Bạch Khanh Thành mặt không biểu tình, khẩu súng từ từ chuyển lên đầu của Diêm Viễn Trung, cô lạnh lùng nói:
- Đừng có coi lời nói của phụ nữ là câu nói đùa!