Tốc độ xe từ từ chậm lại, ở con đường phía trước có một trạm kiểm soát, mấy chiếc xe cảnh sát đang ngừng bên cạnh, xe cộ qua lại sẽ gặp phải kiểm tra mang tính gián đoạn.
- Bình tĩnh một chút.
Trương Tiều nhìn phía trước không chớp mắt, đồng thời, y còn nói nhỏ với tên tài xế bên cạnh một câu.
Xe hàng cỡ lớn theo dòng xe từ từ chạy tới phía trước...
- Xe chậm lại?
Bên trong buồng xe, Tiêu Dương hơi ngẩn ra, trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện cảm giác bế tắc khó hiểu.
Mưa phùn rơi lất phất.
Mấy chiếc xe trước mắt thuận lợi thông qua trạm kiểm soát, sau khi xe hàng loại lớn từ từ tiếp cận, đột nhiên có một người đàn ông lạnh lùng mặc quân trang đứng phía trước nhất đột ngột giơ tay ra!
Xe hàng loại lớn từ từ dừng lại...
Lúc này, người đứng ở bên cạnh nhóm quân nhân này lại là Diêm Viễn Trung, y tự mình ra tay!
Lạnh lùng nhìn chiếc xe hàng đã ngừng lại phía trước, khóe miệng nhếch lên, vẫy tay một cái, lập tức có mấy tên quân nhân bước tới phía trước...
- Tôi thật rất muốn xem mình có thể nắm chặt không buông cái đuôi hồ ly của tập đoàn Hắc Sơn không!
Diêm Viễn Trung liếc mắt về trước, khuôn mặt vô cùng tự tin. Y tự nói với mình, chỉ cần bên trong có hàng, như vậy thì nó chắc chắn không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của y.
- Uông lão thất phu, lão chờ xem!
Khi Diêm Viễn Trung đang suy nghĩ, một tên thanh niên mặc quân trang đã bước tới hỏi.
- Đi đâu? Trên xe chứa thứ gì?
Giọng nói lạnh lùng chấm dứt, không ai bên ngoài biết được là mấy bóng người bên trong đồng thời căng thẳng thần kinh, cả đám đã cầm súng đặt ở bên cạnh lên!
- Thật tệ!
Bên trong xe, sắc mặt của Tiêu Dương lập tức thay đổi!
Lúc này, mặc dù mình trên cùng một xe với đám người này, thế nhưng, có hàng hóa ngăn cản, mình rất khó ra tay với đám tử sĩ đang cầm vũ khí hạng nặng kia! Một khi bọn họ bị bức tới không còn đường lui, hậu quả sẽ...
Tiêu Dương cảm thấy sau lưng như bị gai đâm.
Đồng thời, hắn cũng cảy thấy rất nghi ngờ trong lòng:
- Chẳng lẽ đại tỷ không hạ lệnh?
Tim đập liên hồi, bên tai hắn vang lên giọng nói của Trương Tiều, y đang đối phó với đáng người đang kiểm tra.
- Là ghế bằng gỗ Hoa Lê, hôm nay chúng tôi chở tới một xe, số còn lại là hàng mà người mua không hài lòng nên trả hàng.
- Lấy thẻ căn cước ra!
Ánh sáng mờ ảo, Tiêu Dương âm thầm thông qua khe hở nhìn ra ngoài, mười người phía trước đã giơ súng trong tay lên, trực tiếp chỉ về phía cánh cửa, lưng đưa về phía hắn.
Ý nghĩ nhanh chóng chuyển động!
Tiêu Dương không để ý nhiều, hắn vội vàng lấy điện thoại ra, che kín ánh sáng của di động, nhanh chóng phát một tin nhắn cho Bạch Khanh Thành.
- Nhanh chóng dẹp trạm kiểm soát! Trong xe có bom!
Sau khi tin tức phát ra, Tiêu Dương cất điện thoại, đồng thời y còn lặng lẽ cầu nguyện một câu:
- Đại tỷ, đại tỷ, cái mạng nhỏ này của tôi đang nằm trong tay cô đó.
Trừ phi lập tức phá tan tấm vải thưa nhảy ra ngoài, nếu không, một khi nổ mạnh, Tiêu Dương chắn chắn phải chết!
Thế nhưng, Tiêu Dương hiển nhiên không muốn bỏ qua cơ hội phá hủy cái ổ của tập đoàn Hắc Sơn như vậy.
- Cái gì?
Bạch Khanh Thành suýt chút nữa không khống chế được tay lái, hai tròng mắt đầy vẻ kinh hãi, nhìn chằm chằm tin nhắn vừa xuất hiện trên màn hình điện thoại!
Có bom!
Một tíc tắc này, mặt Bạch Khanh Thành đột nhiên trắng bệch!
Thoáng cái cô đã hiểu ra ý nghĩa của tin nhắn này.
Chiếc xe này lúc nào cũng có thể nổ tung!
Mà Tiêu Dương lại đang ở bên trong!
Vù!
Bạch Khanh Thành thậm chí còn không để ý phía trước đã là đèn đỏ, dậm chân ga, xe như mũi tên rời cung lướt gấp ra ngoài. Tiếng còi xe dồn dập kêu vang, con đường hỗn loạn trong nháy mắt, tiếng thắng gấp không ngừng vang lên.
Bạch Khanh Thành không chút nới lỏng chân ga, cô chuyển tay lái một cái, vừa suýt tránh thoát một chiếc xe buýt công cộng.
Sau khi bình an xông qua đèn đỏ, xe của Bạch Khanh Thành nhanh chóng lướt gấp!
Mặc dù cô luôn giám sát vị trí của xe hàng loại lớn kia, thế nhưng, lại không giám sát quá chặt. Cô càng là có nằm mơ cũng không ngờ được bên trong có giấu bom!
- Nhất định sẽ không xảy ra việc gì!
Bạch Khanh Thành căn thẳng tâm thần, cắn chặt môi, một lát sau, dường như nghĩ tới điều gì đó, gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh sau đó đã biết được vị trí cụ thể của xe hàng.
- Diêm Viễn Trung!
Bạch Khanh Thành gần như đã nghiến răng nghiến lợi, ngay sau đó, cô gọi cho Diêm Viễn Trung.
Lúc này, Diêm Viễn Trung đang cười lạnh nhìn tình huống phía trước. Sau khi kiểm tra một phen, Trương Tiều bị gọi xuống xe, hơn nữa còn bị gọi mở cửa sau xe...
Sắc mặt Trương Tiều rất bình tĩnh, mặt nở nụ cười, y nói:
- Các vị, chỉ là ghế gỗ Hoa Lê bình thường thôi mà, xe chứa rất kín, mở ra hơi phiền phức một chút...
- Đừng có nói nhảm nữa, bảo anh mở cửa thì lo mở cửa đi!
Quát lạnh một tiếng!
Một tiếng chuông vang lên...
Diêm Viễn Trung liếc mắt nhìn thấy số điện thoại đang gọi tới, khẽ mỉm cười một cái, y tiếp thông điện thoại rồi cười tủm tủm tỉm hỏi:
- Sao nào? Bạch đại mỹ nhân, trước thời hạn gọi điện thoại tới chúc mừng họ Diêm tôi ư?
- Diêm Viễn Trung!
Bên trong điện thoại truyền tới giọng nói đang tức giận của Bạch Khanh Thành:
- Lập tức dừng lại toàn bộ kiểm tra, để chiếc xe kia đi qua! Nếu không hậu quả sẽ khó mà lường được!
Diêm Viễn Trung không cho là đúng, y nói:
- Dường như là cô đã quên, tôi là cấp trên của cô, không tới lượt cô ra lệnh cho tôi.
- Anh...
Bạch Khanh Thành vô cùng tức giận, cô nói:
- Theo tin tức từ người chỉ điểm của tôi thì bên trong có giấu bom hạng nặng! Diêm Viễn Trung, nếu xe nổ tung... Anh tự mà gánh lấy hậu quả!
Nghe vậy, sắc mặt Diêm Viễn Trung hơi thay đổi. Một lúc lâu sau, khóe miệng y hơi vểnh lên, lãnh đạm lạnh lùng cười nói:
- Bạch Khanh Thành, chuyện đùa này không vui chút nào đâu!
- Tôi không rảnh nói chuyện cười với anh!
Bạch Khanh Thành giận tới không kìm được.
- Tôi hiểu cô nóng lòng muốn lập công.
Bạch Khanh Thành càng nóng ruột. Diêm Viễn Trung càng vui vẻ, như vậy càng chứng minh lựa chọn của mình là đúng!
- Nhưng mà công lao không phải ai cũng lập được.
Diêm Viễn Trung thấy mấy tên quân nhân ở phía sau đang cởi dây thừng trói chặt trên xe, nụ cười trên mặt y càng ngày càng tươi.
- Cô bé, cô còn non lắm, rèn luyện thêm vài năm đi.
Diêm Viễn Trung híp mắt cúp điện thoại, liếc mát nhìn những quân nhân bên cạnh, trầm giọng nói:
- Toàn thể đề phòng, coi chừng mục tiêu cùng đường cắn ngược!
- Cho dù có bản lĩnh lớn hơn, mi cũng không chạy khỏi thiên la địa võng của ông mày đâu!
Diêm Viễn Trung khinh miệt cười.
- Khốn kiếp! !
Bạch Khanh Thành ném điện thoại qua một bên, cơn tức trong mắt tăng lên, cô nhanh chóng lái xe xông tới phía trước...