Con ngươi của Trương Tiều hơi rung rung, tầm mắt y rơi vào cái hộp trên tay của Trịnh Thu.
Y biết rõ thứ trong hộp là gì.
Chỉ cần nhẹ nhàng bắn một phát vào nó...
Ầm ầm ầm!
Xe nổ người chết!
Cả người chấn động một cái, đôi mắt của Trương Tiều đầy vẻ kiên định, dứt khoát bước lên, đưa tay cầm cái hộp. Mắt nghiêm nghị, y nói:
- Người còn xe còn! Xe mất người chết!
Trịnh Thu nhẹ nhàng vỗ vai Trương Tiều, một lúc sau, y khẽ vẫy tay rồi nói:
- Lên đường đi!
Đêm qua mưa to cho nên khí trời của Minh Châu hôm nay cũng không tốt. Khó khăn lắm mới quang đãng một lúc, bây giờ lại tiếp tục có mưa phùn.
Tiêu Dương không nhúc nhích dán người vào trong buồng xe, ở giữa những cái ghế bằng gỗ Hoa Lê và những cái túi màu trắng. Phía trên có một tấm vải thưa đắp lại, nước mưa không có cách nào chảy vào...
Một hồi tiếng bước chân đột ngột truyền tới. Tiêu Dương vểnh tai lắng nghe, sắc mặt hơi thay đổi. Lúc này, lại có người nhảy lên xe, hơn nữa còn không chỉ một người!
Phạch! Phạch! Phạch!
Trong nháy mắt, thần kinh của Tiêu Dương căng thẳng thêm vài phần, thân thể theo bản năng dựa sát thêm vài phần. May mắn là những người lên xe không có đi tới phía sau, hơn nữa, mấy cái bọc màu trắng phía trước Tiêu Dương được chất rất cao, chồng chéo tới mấy tầng, người phía trước rất khó đi tới phía sau. Đương nhiên, sau khi phía trước được phủ một lớp vải thưa, Tiêu Dương muốn tới phía trước cũng rất khó.
Ầm!
Cửa xe đóng lại, tầm mắt của Tiêu Dương tới đi vài phần, một lúc sau hắn mới thích ứng được, đồng thời cũng hơi buông lỏng trong lòng. Hoàn cảnh thế này, chỉ cần không tận lực tìm kiếm, đối phương tuyệt đối không thể biết được có một người sống sờ sờ đang nấp bên trong những cái ghế bằng gỗ Hoa Lê.
- Những người lên xe là ai?
Tiêu Dương cảm thấy nghi ngờ trong lòng. Trầm ngâm một lúc, Tiêu Dương cẩn thận di chuyển từng li từng tí, rốt rốt cuộc cũng tìm thấy khe hở, liếc mắt nhìn qua.
Phía trước có mười bóng người đang ngồi trên một cái bao lớn màu trắng, trên tay đều cầm súng! Hơn nữa chúng còn không phải là súng thường. Mặc dù không biết là súng gì, thế nhưng tiềm thức nhắc cho Tiêu Dương biết một điều đó là uy lực của những khẩu súng này lớn hơn súng lục nhiều!
Tiêu Dương không nhịn được hít vào một hơi lạnh.
Hắn lập tức biết được ý nghĩa của việc những người này lên xe.
- Xem ra tên Trịnh Thu này đúng là kẻ hung ác!
Tiêu Dương âm thầm vui mừng. May là hắn đã dặn trước Bạch Khanh Thành ra lệnh không được rút dây động rừng. Nếu không, một khi cảnh sát tới kiểm tra, với chiến trận trước mắt này, Trịnh Thu tuyệt đối là muốn cứng đối cứng cường công xông ra ngoài!
Cảnh sát không có chuẩn bị, rất có thể bọn họ sẽ thành công xông ra ngoài.
Ai mà ngờ một chiếc xe hàng bình thường thế này lại nắm giữ hỏa lực mạnh tới vậy.
- Vì nhóm hàng này, Trịnh Thu đúng là đã không tiếc bất cứ giá nào.
Cơ thể Tiêu Dương từ từ co lại.
Xe từ từ chạy...
Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh, cứ như chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của những người này.
Đột nhiên có một giọng nói mang theo vẻ nghi ngờ vang lên:
- Đây là cái gì?
- Bom!
Một giọng nói hờ hững trực tiếp trả lời:
- Trịnh tổng có lệnh, một khi cảnh sát mạnh mẽ chặn đánh, tới khi không còn cách nào để tránh né, lập tức cho nổ, tiêu hủy mọi thứ!
Giọng nói vừa ngừng, Tiêu Dương đang nấp trong bóng tối nhịn không được chấn động mạnh một cái!
Một lúc lâu sau, hắn không tự chủ được hít vào một hơi lạnh.
- Ác! Với người mình y còn ác tới vậy, khỏi phải nhắc tới kẻ thù của y.
Tâm thần của Tiêu Dương rung động mạnh, khuôn mặt nhịn không được nghiêm nghị thêm vài phần. Khi nói tới chuyện chết, sắc mặt của những người này vẫn bình thường như chuyện cơm nước hàng ngày. Tiêu Dương có thể tưởng tượng được những người này cho dù biết mình lập tức sẽ chết, họ cũng sẽ không nhíu mày dù chỉ một cái.
Nếu như có tình huống đặc biệt xảy ra, sợ rằng họ sẽ thật sự cho nổ!
Đến lúc đó, sợ rằng mình cũng sẽ tan thành mây khói!
Tiêu Dương không cho là thân thể của mình đã luyện tới mức kim cương bất hoại, dù bom có nổ cũng không chết.
Thầm thở ra một hơi.
Lúc này Tiêu Dương mới phát hiện được việc mình bảo Bạch Khanh Thành làm là sáng suốt tới mức nào!
Có điều, hắn không thể tưởng tượng được là chuyện này đã có biến cố. Diêm Viễn Trung đã thông qua năng lực của bản thân điều động một nhóm quân đội địa phương, hơn nữa họ còn đang dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi này...
Xe từ từ rời khỏi tập đoàn Hắc Sơn, lúc này, Bạch Khanh Thành từ sớm đã ngừng xe ven đương đột nhiên co rút con ngươi lại. Một lúc sau, cô im hơi lặng tiếng nổ máy xe, hòa vào dòng xe phía trước, không nhanh không chậm đuổi theo xe chở hàng...
Cô không thể để Tiêu Dương một mình xông vào đầm rồng hang hổ được. Bây giờ Uông Hùng Dương đã giao quyền chỉ huy đại đội cảnh sát hình sự cho cô, Bạch Khanh Thành càng có khả năng dễ dàng làm ra bố trí tương ứng. Vừa lái xe, cô vừa bố trí tương ứng, để cho cảnh sát hình sự xung quanh âm thầm áp sát chiếc xe chở hàng loại lớn kia.
Cứ như vậy, một khi tới ổ của tập đoàn Hắc Sơn, khi Tiêu Dương phát tín hiệu, cô có thể dùng thời gian nhanh nhất để chạy tới!
Một tấm lưới vô hình từ từ hình thành trong tay Bạch Khanh Thành, đôi mắt cô lạnh lùng nhìn về phía trước. Bạch Khanh Thành rất tự tin, nếu như không có biến cố gì, nhất định hôm nay có thể diệt được ổ của tập đoàn Hắc Sơn!
Xe taxi bình phổ thông trong dòng xe cộ là việc hết sức bình thường.
Dưới cơn mưa phùn, mọi chuyện im hơi lặng tiếng tiến hành...
Một lúc sau...
Tích tích tích!
Bộ đàm bên người Bạch Khanh Thành bên vang lên!
- Nói!
Bạch Khanh Thành lập tức kết nối.
- Báo cáo Bạch đội trưởng, trạm kiểm soát ở giao lộ Thanh Hoài trước đó đã rút hết, giờ lại có một nhóm quân đội tới lập trạm!
- Báo cáo!
- Báo cáo Bạch đội trưởng!
Trong vòng một phút có tới mấy tin tức truyền tới, toàn bộ đều là tin tức trạm kiểm soát ở giao lộ bị quân đội khống chế!
Mặt Bạch Khanh Thành không nhịn được trở nên u ám, rất nhanh, tin tức thẩm tra đã truyền tới...
- Diêm Viễn Trung!
Bạch Khanh Thành nghiến răng nghiến lợi, hung hăng ném bộ đàm đi, mắt đầy tức giận, nói:
- Chặn lại thì làm được gì, kinh động tập đoàn Hắc Sơn, căn bản không có khả năng tận diệt chúng!
Bạch Khanh Thành không biết là một khi chiếc xe này bị chặn lại, hậu quả còn nghiêm trọng hơn!
Giờ phút này, trên đường quốc lộ thẳng tắp, sau khi xe chở hàng đi qua một khúc cong, phía trước đột nhiên xuất hiện một nhóm người mặc quân trang...
Đôi mắt của Trương Tiều đang ngồi ở ghế phụ kế tài xế đột nhiên co rút lại!