Gió xuân êm dịu trong nháy mắt đã biến thành gió đông lạnh lẽo. Trong nháy mắt, khuôn mặt của Cẩu Dương Đức hoàn toàn đông cứng, tay chân lạnh như băng, lưng y như bị cơn gió rét xâm nhập vào trong.
- Đốt... Đốt...
Cẩu Dương Đức run rẩy như ve sầu mùa đông, khuôn mặt kịch liệt co rút. Nhìn về phía Trịnh Thu, vẻ hoảng sợ chứa đầy trong mắt, một dự cảm không may như luồng khí lạnh tràn ra từ trong lòng y.
Bịch!
Theo bản năng, y lùi ra sau một bước.
Lúc này, Trịnh Thu mỉm cười nhìn Cẩu Dương Đức. Đột nhiên, cánh tay chợt rung lên, từng luồng từng luồng gió rét sắc bén có thể thấy được bằng mắt thường xuất hiện trên lòng bàn tay của Trịnh Thu. Trong chớp mắt, tờ hóa đơn trong tay Trịnh thu đã biến thành bột phấn...
Vù...
Theo gió bay đi.
Kinh hãi!
Một giây này, mắt Cẩu Dương Đức trừng to tới mức sắp nứt, cả người không tự chủ được run một cái, nói:
- Ma... Ma Pháp! Đây là Ma Pháp gì...
Mặt Cẩu Dương Đức vô cùng tái nhợt, nếu như cơn gió rét vừa mới xuất hiện trên tay Trịnh Thu kia chạm vào cơ thể mình...
- Ma Pháp?
Trịnh Thu khoát tay cười một tiếng, y nói:
- Không tệ, đã thế thì tôi sẽ cho anh chứng kiến một màn ảo thuật anh chưa bao giờ thấy trong cuộc đời mình.
Vèo!
Vừa dứt lời, Trịnh Thu chợt vung tay, trong chớp mắt, cuồng phong tán loạn, một luồng khí lưu ngưng tụ thành một cột trụ xuất hiện trong phòng làm việc. Đột nhiên, nó xuất hiện bên người tên tài xế đang đứng gần Cẩu Dương Đức.
Ầm!
Một đòn nặng nề.
Phốc một tiếng, máu tươi nhuộm đỏ không khí, y lập tức nặng nề đụng vào vách tường rồi bỏ mình ngay tại chỗ, ngay cả hơi phản ứng y cũng không kịp làm.
- Đừng! ! Đừng mà...
Lúc này, mặt của Cẩu Dương Đức đã hoàn toàn trắng bệch, rốt cuộc thì y cũng ý thức được thứ mà y tiếp xúc ngày hôm nay không phải là những tờ giấy đỏ đỏ mà là lưỡi hái tử thần!
Ầm!
Hai chân của Cẩu Dương Đức mềm nhũn, quỳ xuống đất cầu khẩn:
- Trịnh tổng, ngài đại nhân đại lượng hãy tha cho tôi đi! Ngài bỏ qua cho tôi đi, tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngài!
Cẩu Dương Đức không ngừng vái lạy.
Trịnh Thu hờ hững nhìn Cẩu Dương Đức, một lúc lâu sau mới từ từ nói:
- Không hổ là chó nuôi, quả thật có tiềm chất của chó.
- Tôi là chó! Tôi là một con chó!
Cẩu Dương Đức vội vàng mở miệng, đồng thời y còn vô cùng đúng lúc sủa vài tiếng.
- Đúng là một con chó nghe lời, đáng tiếc...
Trịnh Thu lạnh lùng cười một tiếng rồi nói:
- Bên người Trịnh Thu tôi không chỉ cần một con chó nghe lời, ta còn cần một con chó có tác dụng! Mà con chó như mi lại không có chút tác dụng nào!
Vừa dứt lời, bàn tay của Trịnh Thu nhẹ nhàng chuyển động, một luồng gió sắc bén từ từ hình thành...
Thấy vậy, đôi mắt của Cẩu Dương Đức đột nhiên lóe lên vẻ điên cuồng. Y chợt đứng dậy rồi cầm lấy một cái ghế ở bên cạnh sau đó hung hãn ném tới chỗ Trịnh Thu. Đồng thời, y nhanh chóng tông cửa xông ra ngoài...
- Chó cùng rứt giậu?
Trịnh Thu cười lạnh một tiếng, điều khiển gió rét trong tay, trong phút chốc đã xé nát cái ghế đang bay xẹt tới, mắt y từ từ dời về phía Cẩu Dương Đức đã mở cửa.
Lúc này, cơ thể của Cẩu Dương Đức đang cứng đờ đứng ở cửa...
Không nhúc nhích.
Một lúc sau, cơ thể y thẳng tắp ngã ra phía sau.
Chỗ ngực y cắm một con dao găm sắc bén, máu tươi đang ào ào chảy ra...
Một bóng người mặc âu phục, khuôn mặt lạnh lùng từ từ đi tới, người tới chính Trương Tiều.
Trương Tiều hơi khom người với Trịnh Thu, nói:
- Trịnh tổng, mọi chuyện đã chuẩn bị xong.
- Ừm.
Trịnh Thu rút ra một tấm giấy vệ sinh mềm mại chùi bàn tay trắng nõn của mình cứ như đang làm một chuyện vô cùng quan trọng vậy. Trương Tiều đứng một bên không nhúc nhích, chờ dặn dò cuối cùng của Trịnh Thu.
Một lúc sau.
Trịnh Thu từ từ nhìn sang, thản nhiên nói:
- Đến phòng bí mật dưới đất điều động mười tên tử sĩ Hắc Sơn, để bọn chúng cùng lên đường!
Con ngươi của Trương Tiều đột nhiên co rút lại, một lúc sau, y thở ra một hơi rồi nói:
- Nếu như nửa đường gặp cảnh sát chặn lại...
- Bọn chúng dùng để đối phó tình huống này.
Trịnh Thu lạnh lùng nói:
- Mặc kệ thế nào, nhóm hàng này phải thuận lợi chuyển ra bên ngoài! Nếu như đụng phải cảnh sát cưỡng ép ngăn cản, Trương Tiều, anh cứ xem tình huống mà làm, nếu cần thiết...
Vẻ hung ác xẹt qua đôi mắt Trịnh Thu.
- Xông vào! Giết cho bọn chúng trở tay không kịp!
Trương Tiều nắm chặt quả đấm, y gật đầu nói:
- Trịnh tổng cứ yên tâm, tôi thề, dù có trả giá lớn thế nào, tôi cũng sẽ chuyển số hàng này ra ngoài cho bằng được!
Trịnh Thu gật đầu.
Một lúc sau, nhìn Trương Tiều, y hờ hững nói:
- Trương Tiều, anh vào Hắc Sơn bao lâu rồi?
- Thuộc hạ là cô nhi, từ nhỏ tới lớn luôn ở Hắc Sơn, đã không nhớ rõ mình ở đây bao lâu.
Trương Tiều trầm giọng trả lời.
- Ừm.
Trịnh Thu gật đầu, y nói tiếp:
- Hẳn là anh cũng biết tầm quan trọng của nhóm hàng này, nó không chỉ liên quan tới uy tín và tiền bạc! Quan trọng hơn là nó chuyển ra từ Hắc Sơn, nó có liên quan tới danh dự của tập đoàn Hắc Sơn...
Trịnh Thu kéo ngăn kéo, lấy ra một cái hộp, ngón tay nhẹ nhàng vỗ mấy cái, hờ hững nói: